xin hãy ôm em thật lòng
Xin ôm em vào giây rồi em theo gió mây Bờ môi anh đêm nay lạnh câm Vì em yêu rời xa nhờ cơn gió hãy nhắn giúp em về đây Người đi mãi mãi sẽ không quay về Khóc khi biệt ly nhớ mong làm chi Ngày em yêu đi xa đời tôi dòng sông như lặng trôi Và con phố cũng vắng bóng em từ
Lòng đau xót còn đâu ngày xưa nhớ tiếng bước chân em Rồi anh đến gõ cửa chờ em anh ôm em thật lâu Còn đâu những nụ hôn say đắm Những đêm trắng ân ái ngàn lời yêu. Ngày đôi ta bên nhau Tựa như đôi chim câu Thật là hạnh phúc tìm đâu Ngày em quay lưng đi Lệ rưng khóe mi buồn Hãy sống vì anh vì em Dặn dò anh trước lúc em đi Mà ngày mai anh nhớ được gì
Sao chnghiền . Bài hát : Xin Lỗi Anh - Minc Tuyết, Bằng KiềuĐược ôm em trong tayĐể em yêu thương nâng niuThật là hạnh phúc đời anhĐược say trong yêu thương thươngĐể quên bao pthánh thiện muộnlúc anh bên em thuộc emGiờ em biết anh khôn cùng ghi nhớ emBiết anh hết sức phải emNhưng em xin lỗi xin lỗi anhGiờ em biết em
Vay Tien Online Me. Đánh giá từ 169 lượt Xin Hãy Ôm Em - Đang ra - Bắc ChiGiới thiệu truyện ngôn tình lãng mạn nàyDường như đối với mỗi tín đồ ngôn tình chúng ta, motip truyện có xuất hiện hình tượng vị tổng giám đốc không những bá đạo mà còn lạnh lùng đã trở nên vô cùng quen thuộc rồi đúng không nhỉ? Câu chuyện tình đó cũng chỉ đơn giản xoay quanh hai nhân vật chính, tình tiết chính lặp đi lặp lại là những sự hiểu lầm, phát hiện ra chân tướng, rồi từ đó nhận ra trái tim của bản thân thực sự muốn lẽ sau khi kết thúc tình một đêm phải là cảnh ai lo việc của người nấy, trở thành người dưng với nhau. Như thế là tốt lắm rồi! Nhưng vì cái gì mà hắn cứ phải ép buộc cô ở bên cạnh. Thế nhưng biết sao được, vị tổng tài này lại có tính cách cuồng bá bẩm sinh như thế đó, cô biết làm sao bây giờ?Chỉ sau một đêm cuồng nhiệt với hắn, cô tự cảm thấy bản thân mình vô cùng xui xẻo, ném lên giường hai trăm đồng sau đó ai oán rời đi. Tưởng rằng từ nay hai người đối với nhau chỉ là người dưng - mà mọi chuyện đáng lẽ phải như thế thật. Ai ngờ, cô liên tục bị hắn cho người đem ném lên giường…Cứ như vậy khiến cô vô cùng phẫn nộ, còn hắn chỉ nghiêm túc và bình tĩnh nói rằng cô phải chịu trách nhiệm. Cô vô cùng giận dữ xem phải “Chịu trách nhiệm thế nào?" Hắn nghe cô nói xong liền nhào tới như một con hổ háu đói "Tiếp tục ngủ!~"Hãy cùng đón đọc tác phẩm để khám phá câu chuyện tình giữa hai người nhé!
Dịch truyện Tầm mệt mỏi quá nên dịch vui một câu chuyện khác của bạn Tầm =~Truyện này không ngắn, ai thích đọc vui thì đọc, còn ai muốn tìm một truyện để hoàn nhanh thì đừng đọc thể loại tổng tài cẩu huyết như các bộ tổng tài cẩu huyết kinh điển khác, dễ khiến người đọc muốn đập nam chính hoặc nữ chính, ai yếu tim, yêu cầu thực tế, văn phong nho nhã cũng không nên đọc. Truyện có nội dung đã nhiều truyện viết, ai thích mới lạ cũng không nên của tác giả không có tên tuổi, ai muốn tìm một câu chuyện mượt mà từ đầu đến cuối cũng không nên đọc.***"Á, đau quá...""Không được chạy!""Tôi không muốn nữa, đừng tiếp tục nữa! Á..."...Lâm Uyển Bạch mở mắt ra, cơn đau lạ lẫm trên người khiến cô bàng hoàng nhận ra tất cả không phải cô đang có mặt là một phòng khách sạn, ánh nắng ngày mới mông lung hắt vào, làm nhòe đi tấm thảm trải sàn và một chiếc giường với tình cảnh "nóng bỏng". Quần áo của cô từ trong ra ngoài đều rơi hết xuống đất, nhăn nhúm hết qua cô đã bị ai đó cưỡng bức!Lâm Uyển Bạch ôm đầu, cố gắng nhớ lại. Cô làm việc partime trong một quán bar, công việc chủ yếu là quảng bá rượu cho khách, có một vị khách già tâm ý đen tối cứ nằng nặc bắt cô uống rượu rồi mới thanh toán. Sau khi uống xong, cô phát hiện trong rượu có vấn đề, khó khăn lắm mới thoát ra ngoài được. Sau khi ra khỏi thang máy, trong tình thế cấp bách, cô chui vào một không gian khác, sau đó ký ức trở thành những mảnh vụn vặt...Cánh cửa phòng tắm bất ngờ được mở giờ cô mới phát hiện ra trong phòng ngoài mình còn có một người khác. Lâm Uyển Bạch vội vàng kéo cao chăn lên che kín cơ tầm mắt qua nhìn, cô phát hiện đó là vóc dáng cao lớn lực lưỡng của một người đàn ông phương Bắc, đường nét ngũ quan cương nghị nhưng không quá thô, cực kỳ đẹp trên hông anh ta chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, nửa người trên cứ thế lồ lộ ra ngoài không chút che đậy. Lồng ngực chia ra làm hai bên rắn chắc rõ ràng, nhìn tiếp xuống dưới là từng múi cơ bắp vừa phải, quy chuẩn và đường nhân ngư thấp thoáng, nước vẫn còn đang nhỏ xuống trên mái tóc Uyên Bạch đỏ mặt quay đi nhưng sau đó lại khẩn trương quay lại đầu tiên của cô cứ thế bị người lạ trước mặt này cướp mất, hơn nữa cô còn bị giày vò đến chết đi sống lại!Người đàn ông đi qua kéo tung rèm cửa ra, cầm một điếu thuốc trên bàn lên, quay lại liếc xéo cô rồi nhả ra một làn khói "Nhìn cái gì, muốn làm lại lần nữa hả?"Lại cái đầu anh!Lâm Uyển Bạch phẫn uất trong đau mất đi sự trinh trắng đã trở thành sự thật, cô chỉ còn cách chấp nhận số phận quấn chặt chăn, cố gắng không bước xuống giường trong trạng thái trần truồng để lần lượt nhặt từng món đồ lên, ôm cả vào lòng rồi đi vào phòng cô trở ra, người đàn ông vẫn đang đứng trước khung cửa sổ sát đất, gạt gạt tàn thuốc, rồi đi thẳng về phía Uyên Bạch căng thẳng lùi về phía sau nửa bước, bỗng thấy anh sau khi đi tới trước mặt mình chỉ cúi người xuống, nhặt ví tiền dưới đất lên, rút ra hai xập tiền rồi ném đại lên giường "Tối qua cô rất nhiệt tình nên tôi cũng rất hưởng thụ, ở đây tôi có hai vạn."Lâm Uyển Bạch nhìn theo hai xập vạn không phải là một con số lớn, nhưng quá đủ để trả tiền thuốc của bà ngoại trong vòng một ngẩng đầu lên, người đàn ông có một đôi mắt rất sâu và thâm trầm. Ánh nhìn của cả hai va vào nhau, nên thái độ lạnh lùng khinh khỉnh ấy cũng quá rõ ràng. Dường như ở trong mắt anh ta, kiểu con gái tùy tiện lên giường với đàn ông như cô chỉ đáng với từng ấy giác hổ thẹn nặng nề từ trong lòng dâng đàn ông cười khẩy, nheo mắt lại, hơi nghiến răng "Không cần tiền là muốn yêu cầu tôi chịu trách nhiệm với cô à? Đừng có nằm mơ."Lâm Uyên Bạch đè nén cảm giác phẫn nộ xuống, đút hai tay vào túi quần không rút ra được cả xấp, nhưng hai tờ thì còn đi học, cô chính là một đứa con thật thà ngoan ngoãn, luôn là kẻ thiếu nổi bật nhất trong đám đông, chưa bao giờ cãi nhau, thậm chí là đỏ mặt gân cổ lên với ai. Nhưng thỏ khi điên lên cũng cắn người đấy, cô gip tay lên, quăng tiền vào khuôn mặt xuất chúng kia."Hai trăm đồng là giá tôi trả cho anh, sao hả? Không cần tiền, định bắt tôi chịu trách nhiệm với anh à?" Lâm Uyển Bạch bắt chước ngữ khí ban nãy của anh ta, cũng cười khẩy rồi lặp lại "Đừng có nằm mơ!"Dứt lời, cô ưỡn ngực ngẩng đầu rời đi, tuy rằng tư thế hơi xiên xẹo vì cơn đau tờ tiền nhân dân tệ màu đỏ lướt qua trước mặt. Cuộc đời Hoắc Trường Uyên sống đến nay đã ba mươi năm, lần đầu tiên phải đứng sững tại chỗ, cho tới khi cô rời đi được vài giây rồi mới định thần trở bực dọc tung chăn lên, bên dưới lộ ra một vết máu đã khô cong lại...~Hết chương 01~*Nhắc trước cho vài bạn, truyện không có H, nữ chính cũng không cường, nam chính cũng không phải kiểu hoàn hảo đâu nhé ~~
Lâm Uyển Bạch lặp đi lặp lại mấy chữ cuối cùng trong rằng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối diện với sự thật nhưng sau khi mọi suy đoán được chứng thực, đối với cô mà nói vẫn là một cơn bão Uyển Bạch nhẹ nhàng lùi ra khỏi vòng tay sự hai chân sắp đứng không vững nữa, cô tiến lên trước hai bước, cúi người ngồi xuống tay cô để hai bên, túm chặt lấy mép giường, nhưng tấm đệm cao su quá mềm, cô hoàn toàn không cảm thấy chân thực, cũng giống như tâm trạng của cô lúc này vậy."Không ngờ ông ấy thật sự là bố em..." Lâm Uyển Bạch cúi đầu, khẽ lẩm bẩm câu nói dáng vẻ thất thần của cô, Hoắc Trường Uyên cũng xót xa. Anh bước qua ngồi xuống, bế cô ngồi lên đùi mình như bế một đứa trẻ, hai tay vòng qua ôm eo cô, kéo cô dựa vào người may cửa phòng ngủ đã đóng kín, bằng không để bánh bao nhỏ và thím Lý nhìn thấy, cô sẽ xấu hổ chết mất Uyển Bạch từ từ ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào ánh mắt thâm trầm của anh "Hoắc Trường Uyên, ông ấy thật sự là bố em ư? Bố đẻ?""Phải!" Hoắc Trường Uyên nói giọng trầm nhưng kiên định "Quan hệ huyết thống giữa em và ông ấy lên tới 99,99%, ông ấy đích thực là bố đẻ của em!"Lâm Uyển Bạch không nói nữa, vùi sâu mặt lên lồng ngực lại lần đầu tiên gặp mặt khi trở về Băng Thành, cô và Lục Học Lâm ngồi gần nhau đến thế. Cô chưa bao giờ nghĩ đối phương lại là người cha có huyết thống với mình. Hơn nữa lần đầu gặp trên máy bay, họ cũng chỉ là người xa lạ. Nếu số phận không run rủi, có thể cả đời họ luôn là người lạ...Ông gọi cô là cô Lâm, còn cô khách sáo gọi ông là ông Lục...Mí mắt run rẩy nhẹ, đuôi mắt ươn Trường Uyên xoa lưng cô, nhíu mày hôn khô những giọt nước mắt của cô "Uyển Uyển, em có muốn nhận ông ấy không?""..." Cả người Lâm Uyển Bạch cứng không trả lời, như không thể trả lời Trường Uyên không ép cô mà tiếp tục hỏi "Có hận ông ấy không?""Hận ông ấy ư?" Ánh mắt Lâm Uyển Bạch hơi mơ màng, rồi cô cười chua chát, khàn giọng nói "Em hận gì ông ấy được đây? Thậm chí đến cả sự tồn tại của em ông ấy cũng không biết, càng không bỏ rơi hai mẹ con em, em làm sao hận được..."Lục Học Lâm không biết gì chỉ một mực nghĩ rằng cô gái mình yêu không cần lời hứa hẹn nữa, sau khi chia tay liền cưới người khác, thậm chí đến cả sự tồn tại của cô ông cũng không biết. Đừng nói là hận, có lẽ đến trách móc cô cũng không biết phải trách từ đâu. Hơn nữa bây giờ ông đã có vợ, cũng đã có một cô con gái...Nhớ đến một người con gái khác của ông, cô mím môi Trường Uyên kéo đầu cô ra, tựa trán mình lên trán cô "Dù thế nào, em cũng vẫn có anh."Lâm Uyển Bạch sụt sịt, gật đầu, đáng thương như một chú vòng ôm của người mình yêu an ủi, dường như dù trời có sập xuống cô cũng không hoang mang và lo sợ. Tuy rằng sáng hôm sau khi tỉnh giấc, mắt Lâm Uyển Bạch vẫn hơi sưng vì khóc quá nhiều, nhưng lòng cô thì đầy Uyển Bạch không để cho mắt sưng vô tội vạ nữa, cô nhờ thím Lý lấy đá cho mình chườm, lát nữa cô còn phải đi ra nay cô sẽ đi tiễn người bạn thân Tang Hiểu Du...Sau khi ăn sáng xong, Hoắc Trường Uyên cũng không lập tức tới công ty ngay mà lái xe, cùng cô đi tới sân họ tới nơi, Tang Hiểu Du đã đến từ sớm, đang xếp hàng check-in và ký gửi hành lý. Chỉ có một chiếc vali cỡ mini, trông chẳng giống như ra nước ngoài gì hết mà giống như chỉ đi nơi nào đó công tác vài ba ngày Hiểu Du thò đầu ra gọi "Tiểu Bạch, cậu đợi mình một chút, sắp xong rồi!"Lâm Uyển Bạch gật đầu, đứng cùng Hoắc Trường Uyên đợi bên ngoài dây khi mọi thủ tục đều đã xong, Tang Hiểu Du cầm hộ chiếu và vé máy bay đi tới "Hoắc tổng cũng đến sao!""Tiễn cô mà." Hoắc Trường Uyên mỉm Hiểu Du cảm kích vô biệt luôn khiến người ta đau lòng, cũng quyến luyến vô cùng. Hai người bạn thân nắm chặt tay nhau, dường như có biết bao lời dặn dò không thể nói hết. Nhưng thời gian cứ trôi đi vô tình, loa thông báo đã nhắc nhở các hành khách phải khẩn trương qua cửa kiểm tra an Lâm Uyển Bạch không chú ý thấy, trong lúc nói chuyện, ánh mắt Tang Hiểu Du thi thoảng lại vượt qua họ, hướng về phía đám đông đi qua đi lại ở cửa sân bay, như đang đợi một người nào ra cô cũng vậy, cô cũng nhìn trái ngó phải một hồi, nhưng đều không nhìn thấy bóng hình quen thuộc nào đó."Tiểu Bạch, mình đi vào trong phòng chờ đây!" Tang Hiểu Du lên xong, Lâm Uyển Bạch vội nhíu mày nói "Hay là... đợi thêm chút đi?""Còn đợi gì nữa?" Tang Hiểu Du nhún vai, cố làm ra vẻ thoải mái "Mình còn không vào, cửa kiểm tra an ninh sắp đóng lại rồi. Vé máy bay mình mất mấy ngàn tệ để bay sang bên kia đại dương đấy, mình không muốn lỡ chuyến!""Nhưng bác sỹ Tần vẫn chưa tới..." Lâm Uyển Bạch cắn môi, ánh mắt chỉ hận không thể quét vào từng ngóc ngách của sân bay "Anh ấy có biết cậu đi hôm nay không? Có thể đường tới đây hơi tắc, chưa biết chừng anh ấy sắp tới rồi!"Nói xong, cô len lén dùng khuỷu tay huých người bên được chỉ thị của cô, Hoắc Trường Uyên đi sang bên cạnh mấy bước, rút di động không phải là cuộc điện thoại đầu tiên anh gọi nữa, nhưng người ta vẫn không bắt máy. Lát sau anh quay lại, khó xử lắc đầu với Hiểu Du nhìn thấy hết mấy động tác nhỏ của họ, khẽ cười thành tiếng "Thôi bỏ đi! Không có anh ấy tiễn, mình cũng đâu mất miếng thịt nào. Vả lại, mình đâu phải tầng lớp lãnh đạo, ra nước ngoài công tác, cần gì nhiều người đưa tiễn rầm rộ chứ! Có cậu là đủ rồi!"Lâm Uyển Bạch tuy cũng rất sốt ruột nhưng cũng không còn cách nào khác. Nếu còn tiếp tục lần lữa, quả thực không kịp chuyến bay mất. Cô đành thở dài "Cá nhỏ, tự chăm sóc bản thân nhé! Một mình đi ra ngoài lại là nơi đất khách quê người, phải hết sức cẩn thận!""Cậu yên tâm đi, cậu cũng vậy, mình ổn định xong cuộc sống sẽ gọi về cho cậu!" Tang Hiểu Du mỉm cười ôm lấy cô."Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật bốn năm trước cô từng rời khỏi Băng Thành tới một thành phố xa lạ, nên hết sức đồng cảm. Chỉ có điều duyên phận giữa cô và Hoắc Trường Uyên chưa cạn, sau bao lần lỡ nhau cuối cùng vẫn về chung một nhà. Cô cũng hy vọng bạn mình có được hạnh phúc như thế. Nhưng liệu duyên phận của Tang Hiểu Du và bác sỹ Tần đã hết ở đây chưa...Tang Hiểu Du cầm chặt hộ chiếu trong tay, thoải mái cười một cái thật tươi với họ "Tiểu Bạch, Hoắc tổng, mình vào trong đây. Chúng ta hẹn gặp lại nhau nơi giang hồ~"Cuối cùng, cô ấy còn tạo một tư thế đấm điều, giây phút quay người, cô ấy vẫn bất giác nhìn lướt qua sân bay một đi là quyết định cô ấy tuyệt đối không thay đổi, cũng là một sự quyết tâm, thật ra trong lòng vẫn mong anh ấy có thể tới tiễn mình, chí ít có thể gặp mặt một lần cuối cùng. Nhưng... thôi bỏ đi!Tang Hiểu Du đứng thẳng lưng, lần này bước chân không hề dừng Uyển Bạch nhìn theo cái bóng cô đơn của bạn mình mỗi lúc một xa, khóe mắt hơi đỏ lên. Cô bất giác cắn môi oán trách "Bác sỹ Tần cũng thật là!"Lâm Uyển Bạch thật lòng cảm thấy ấm ức thay bạn mình, thế nên không khỏi ngồi càm ràm Tần Tư Niên "Cá nhỏ sắp đi rồi mà anh ấy lại nhẫn tâm không buồn đi tiễn! Uổng công em vẫn luôn nghĩ rằng anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm. Em thật sự quá hối hận, trước kia còn nói đỡ cho anh ấy trước mặt Cá nhỏ, khuyên họ làm hòa...""Khụ, cô Lâm, nói xấu sau lưng người khác không hay thì phải?"Một giọng nam như đang cười bất ngờ vọng lại sau lưng người họ quay đầu, nhìn thấy một bóng hình cao lớn, lười biếng đi tới. Anh ấy cởi bỏ bộ blouse trắng hằng ngày, cũng không mặc vest mà mặc một chiếc áo phông ngắn tay cổ tròng, bên dưới là chiếc quần dài xắn gấu màu xanh đậm. Đôi mắt hoa đào hơi đảo, tựa hồ có thể hớp hồn đối phương. Không phải Tần Tư Niên còn ai vào đây?Lâm Uyển Bạch ngẩn ra giây lát, dường như lại bắt gặp Tần thiếu ngày nào."Ý thức được mình vừa nói gì, cô ngượng điều lúc này cô không còn quan tâm có xấu hổ hay không nữa, Lâm Uyển Bạch nhíu mày sốt sắng nói "Bác sỹ Tần, sao bây giờ anh mới tới! Lẽ nào tắc đường? Lần này toi rồi, không kịp nữa rồi. Cho dù anh có đến sớm hơn năm phút, Cá nhỏ cũng đã vào trong rồi!"Cô kiễng chân nhìn ngó vào dòng người xếp hàng qua cửa kiểm tra an ninh. Quả nhiên từ lâu đã không còn bóng dáng Tang Hiểu Du nữa."Muộn sao? Tôi cảm thấy chưa muộn!" Tần Tư Niên bình tĩnh, không chút hoảng Uyển Bạch tiếc nuối vô cùng vì họ bỏ lỡ nhau "Sao lại không muốn được! Cá nhỏ đã vào phòng chờ bay rồi, sắp lên máy bay tới nơi!"Nghe xong, Tần Tư Niên chậm rãi lắc đầu "Cô Lâm, cô hiểu lầm rồi, tôi không định tới tiễn cô ấy!""Vậy anh..." Lâm Uyển Bạch nhíu dần dần nắm chặt hai tay lại, khó tránh khỏi bực vậy, Tần Tư Niên mỉm cười rút hộ chiếu và vé máy bay đã check-in sẵn chìa ra "Tôi chuẩn bị bay ngay chuyến tiếp theo. Trùng hợp quá, điểm đến cũng là Nam Phi!""Được đấy!" Hoắc Trường Uyên rướn môi Uyển Bạch ngẩn người, còn tiến lên một bước, cẩn thận xác nhận điểm đến của chuyến bay Tư Niên nheo mắt lại, bên trong là một sự thâm hiểm đắc thắng "Cô Lâm, cô yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy bay ra khỏi tầm tay mình đâu!"Chất giọng này nghe như đang nghiến răng nghiến lợi. Lâm Uyển Bạch vô thức xoa xoa cánh tay, nhưng quả thực đã thở phào nhẹ mười phút sau, Tần Tư Niên cũng nói "Tôi vào trong đây!""Cố lên nhé!" Hoắc Trường Uyên tiến lên vỗ vai anh theo bóng Tần Tư Niên cũng khuất sau cửa kiểm tra an ninh, Lâm Uyển Bạch được anh ôm vai đi ra khỏi đại sảnh sân bay. So với tâm trạng âm u lúc tới, giờ bỗng dưng sáng sủa hơn đã nói rồi, Tần Tư Niên sẽ không bao giờ từ bỏ dễ dàng như vậy...Từ sân bay trở về, Hoắc Trường Uyên buổi chiều còn một buổi họp nên đưa cô về biệt thự Uyển Bạch vừa mở cửa xe ra, chân còn chưa chạm đất đã bị anh kéo ngược trở lại, quấn quýt hôn đúng hai phút mới bỏ ra khỏi xe, cô vừa hay nhìn thấy thím Lý trốn sau cửa ngách cầm bình tưới vẻ như thím ấy cũng ngượng, đứng đờ người ra đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực giả vờ không biết gì Uyển Bạch đỏ bừng được rồi, dù sao thì mấy chuyện phóng đãng này bị bắt gặp cũng không còn là lần đầu tiên nữa!Gần mực thì đen, da mặt cô càng ngày càng dày rồi...Cắm cúi chạy bước nhỏ vào trong nhà, cô lấy hai bàn tay quạt quạt lên mặt, chạy vào trong bếp mở cửa tủ lạnh để khí lạnh phả thẳng vào mặt. Đến khi cô đóng cửa tủ lại, cửa lớn cũng có tiếng động vọng Uyển Bạch những tưởng là thím Lý đi vào, đang định tức tốc đi lên gác, nhưng chợt nhìn thấy bóng Hoắc Trường dừng bước, kinh ngạc hỏi "Hoắc Trường Uyên, sao anh lại vào đây?"Hoắc Trường Uyên không thay dép, thẳng thừng đi giày da về phía cô, mặt nhăn lại, hạ thấp giọng nói "Uyển Uyển, anh cảm thấy chuyện này cần phải nói với em!"Lâm Uyển Bạch ban đầu nghĩ là do anh quên món đồ gì, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt có phần nghiêm túc của anh, cô cũng hơi nhíu mày."Chuyện gì vậy?"Hoắc Trường Uyên ngẫm nghĩ mấy giây rồi mới từ từ nói "Ban nãy anh nhận được một cuộc điện thoại, hôm nay ở nhà chú Lục đột nhiên ngất xỉu, giờ đang vào viện!""Gì cơ!" Lâm Uyển Bạch kêu lên thành tiếng, trước mắt chợt tối sầm lại "Có nghiêm trọng không?"Tuần trước, Lục Học Lâm còn đến vào lúc tối muộn, nói là thăm Hoắc Trường Uyên. Sao mới được vài hôm ông đã đổ bệnh phải nhập viện rồi. Cô cũng chợt nhớ ra, dạo này gặp ông, có vẻ như sức khỏe của ông cũng không tốt lắm...Hoắc Trường Uyên nhíu mày "Tình hình cụ thể chưa thể nói được vào lúc này, hiện tại vẫn còn đang hôn mê!"Lâm Uyển Bạch như bị mắc nghẹn nơi cổ họng "Có phải là dạ dày không? Gần đây sức khỏe của ông không tốt, luôn nói là dạ dày không ổn...""Anh cũng không rõ lắm. Vốn dĩ chiều nay là cuộc họp bàn một dự án hợp tác với Lục Thị. Chú Lục nói với anh sẽ đích thân tham gia, ban nãy chính thư ký của chú ấy gọi điện tới!" Hoắc Trường Uyên lắc đầu, sau đó nắm lấy tay cô "Uyển Uyển, trước khi tới công ty anh sẽ qua xem sao!""Được..." Lâm Uyển Bạch mím môi tối, mặt trời ngả về nay coi như ngoại lệ, giờ này Lâm Uyển Bạch vẫn chưa cơm nước gì, chỉ có một mình thím Lý bận rộn, cô cũng không chơi xe mô hình cùng bánh bao nhỏ mà ngồi trên ghế, hai tay nắm thấy tiếng ô tô, cô đánh mắt nhìn ra cửa sổ rồi đứng lên, rảo bước đi ra đợi Hoắc Trường Uyên đẩy cửa vào, cô đã mở ra giúp Uyển Bạch bất giác tiến lên mấy bước "Hoắc Trường Uyên...""Đừng nôn nóng!" Hoắc Trường Uyên hiểu tâm trạng của điện thoại, sợ cô lo lắng nên anh không nói toàn bộ câu chuyện mà bảo cô đợi mình tối về rồi giày xong, áo khoác ngoài còn chưa cởi, anh đã nắm tay cô đi thẳng vào phòng khách, ngồi xuống sofa rồi lên tiếng "Anh đã hỏi bác sỹ rồi, bác sỹ nói lần này chú Lục ngất xỉu là bệnh có liên quan tới chức năng gan!""Chức năng gan?" Lâm Uyển Bạch sửng Trường Uyên gật đầu, nét mặt nặng nề "Ừm, chú Lục lâu nay chỉ thấy dạ dày khó chịu, thế nên các vấn đề khác bị bỏ qua. Bây giờ bị hoại tử gan ồ ạt, tình hình không lạc quan chút nào, mãi vẫn chưa tỉnh lại. Lúc anh tới, chú ấy vẫn đang nằm trong phòng ICU!""..." Lâm Uyển Bạch cúi xuống, mí mắt run Trường Uyên cũng thở dài. Chuyện sinh lão bệnh tử, không bao giờ là điều con người có thể kiểm soát bọc bàn tay lạnh ngắt của cô vào lòng bàn tay mình "Hay là ăn tối xong, anh đưa em qua bệnh viện thăm chú ấy?"Nghe xong, Lâm Uyển Bạch lại lắc ngày cô không đi theo anh là vì nếu Lục Học Lâm đổ bệnh, vợ Nguyễn Chính Mai và con gái Lục Tịnh Tuyết nhất định sẽ trực ở đó. Người phía sau còn tạm, người phía trước cô còn từng xung đột lúc ở quán café...Hơn nữa tối qua cô mới biết kết quả giám định ADN, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận sự thật đối phương là bố đẻ của mình, càng không biết nên đối mặt như thế nào...Im lặng một lúc, Lâm Uyển Bạch lí nhí lên tiếng trong cơn run rẩy "Ông ấy... sẽ không chết chứ?""Đừng suy nghĩ lung tung, làm sao có thể?" Hoắc Trường Uyên đọc thấu sự sợ hãi trong đáy mắt cô, nhẹ nhàng vỗ về "Y học phát triển như vậy, hơn nữa bác sỹ chính của chú Lục còn là chuyên gia trong lĩnh vực này, anh tin chú ấy sẽ ổn nhanh thôi!""Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật thì nói như vậy nhưng trái tim cô từ đầu tới cuối vẫn lơ lửng trên không này, bánh bao nhỏ từ trong bếp lon ton chạy ra ngoài, ôm lấy đầu gối cô "Uyển Uyển, ăn cơm thôi~"Lâm Uyển Bạch xoa gương mặt thằng bé, được sự ngây thơ trong sáng của nó sưởi ấm, cô theo hai bố con một trái một phải dắt tay vào trong phòng một đêm trằn trọc khó ngủ, sợ làm ồn tới Hoắc Trường Uyên nằm bên cạnh lại khiến anh lo, cô nhắm nghiền mắt từ đầu tới cuối, nhưng gần như không Mercedes màu đen len lỏi trên đường. Chú Lý ngồi lái phía trước rất vững vàng. Khi đánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, chú Lý tò mò hỏi "Cô Lâm, tiếp theo chúng ta về nhà hay đến Hoắc Thị?"Ăn cơm trưa xong họ liền ra khỏi biệt thự, cũng không dẫn theo tiểu thiếu gia, ngoài việc đi dạo trong siêu thị chưa đầy nửa tiếng thì sau đó chỉ lượn lờ trên đường."Cô Lâm?"Không thấy cô đáp lời, chú Lý bèn gọi Uyển Bạch đang đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ bèn quay vào trong, cắn môi "Tới bệnh viện đi..."Cuối cùng cô vẫn không kìm được lòng mình mà tới bệnh viện. Mùi thuốc khử trùng lấp đầy khoang mũi, cũng kích thích thần kinh của người ta. Sau khi đi vào tòa nhà nội trú, cô ấn thang máy, tới một Uyển Bạch đi tới quầy trực ban và hỏi "Xin hỏi ông Lục Học Lâm đang ở phòng ICU nào vậy?"Một nhân vật như Lục Học Lâm nhập viện, y tá và bác sỹ dĩ nhiên không thể không biết, lập tức có y tá dẫn cô lớp kính, Lâm Uyển Bạch cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Học trong không có ai khác, cô thở hắt ra một hơi, khẽ hỏi y tá "Tôi có thể vào trong thăm ông ấy không?""Được, nhưng phải mặc áo vô trùng!" Y tá gật Uyển Bạch nói một tiếng cảm ơn, sau khi thay xong bộ đồ vô trùng thì đi vào phòng Học Lâm mặc bộ đồ bệnh nhân hai màu xanh trắng nằm đó, trên người cắm vô số các loại ống, trên mặt còn đeo mặt nạ dưỡng khí, hai bên má hõm sâu vào, sắc mặt nhợt nhạt như màu tường bệnh viện vậy. Không biết từ lúc nào, chỉ có chiếc máy đo nhịp tim bên cạnh là chứng minh được ông còn Uyển Bạch không ngờ được bệnh nặng lại khiến con người ta suy sụp nhanh đến ràng tuần trước cô còn pha café cho ông, ông còn nói mùi vị không thay đổi chút nào...Từ sáng hôm qua sau khi rơi vào trạng thái hôn mê, đến bây giờ Lục Học Lâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Vậy mà lúc này khi cô đứng trước giường bệnh, không hiểu vì sao, ngón tay bị kẹp máy móc của ông lại khẽ động đậy."Lâm tiểu thư... cháu tới đấy à?"Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Học Lâm đang nhìn mình, nở nụ cười yếu vẻ như vì vừa tỉnh dậy, giọng ông còn rất khàn, mỗi lần phát âm, lại có một lượng khí lớn phả vào mặt nạ dưỡng khí, có thể thấy sự yếu ớt của ông lúc này "Ban nãy chú còn nghĩ mình xuất hiện ảo giác, không ngờ là cháu thật, cảm ơn cháu tới thăm!""Chú đừng khách sáo..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, nắm chặt tay lại, rồi mới bật được ra tiếng xưng hô "Chú Lục... Chú vẫn ổn chứ?""Yên tâm, chú rất ổn! Cháu đến một mình sao, hay đến cùng Trường Uyên?" Nói rồi, Lục Học Lâm nhìn ra phía sau Uyển Bạch khẽ trả lời "Mình cháu thôi ạ. Nghe nói chú không được khỏe nên cháu tiện đường qua thăm...""Ừm." Lục Học Lâm khẽ gật đầu, vì quá nhọc nên không nói bệnh tình nên đôi mắt thường ngày khiến người ta cảm thấy thân thiết của ông lúc này trông hơi đục. Không biết có phải vì lý do này không mà khi nhìn cô, ánh mắt ông hơi mơ màng, ông lẩm bẩm thành lời "Cháu giống mẹ hồi trẻ thật đấy!"Lâm Uyển Bạch hiểu, ông nhớ mẹ rồi...Vì lồng ngực tắc nghẹn khó chịu, cô cúi đầu che giấu cảm xúc thật trong ánh mắt mình, rồi quay người vội vã đi ra ngoài "Cháu đi gọi bác sỹ cho chú!"Khi cô gọi y tá quay trở lại, từ xa đã nhìn thấy hai mẹ con nhà họ Lục đi từ trong thang máy ra. Có lẽ họ đi ăn cơm về, đằng sau còn có tài xế. Cô không quay về đó nữa mà xoay lưng, đi vòng được khác rời tối, Hoắc Trường Uyên tan làm về như hôm qua, trong bếp chỉ có mình thím Lý bận rộn. Có điều lần này phòng khách cũng vắng tanh, không thấy bóng hai mẹ con cô khi cởi áo khoác ngoài đi lên gác, anh thấy cửa phòng ngủ mở hé. Bánh bao nhỏ đang ngồi trên thảm ở đuôi giường, tay vân vê một cây sáp màu, không biết đang vẽ gì xuống giấy. Còn trên chiếc sofa trước cửa sổ, Lâm Uyển Bạch đang khoanh chân ngồi, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình Trường Uyên đi vào trong mà cả hai mẹ con đều không phát hiện cúi người xách con trai lên như xách một con cún con, rồi đặt ra trước cửa phòng, ý tứ quá rõ bao nhỏ hai tay hai chân giãy giụa trong không trung. Nó rất không vui vì những hành động thiếu sự tôn trọng như thế này, nhưng sau khi bị anh nhìn bằng một ánh mắt đầy uy nghiêm, nó bĩu môi hừ một tiếng Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, sau đó kiêu ngạo quay người bỏ này có tiếng động mà có vẻ như Lâm Uyển Bạch hoàn toàn không nghe thấy, vẫn chỉ nhìn màn hình chằm tận khi anh đi tới bên cạnh sofa, che đi rất nhiều ánh sáng, cái bóng lớn đổ xuống, cô mới ý thức được, vội gập máy tính lại "À, Hoắc Trường Uyên, anh về khi nào vậy?""Anh vừa về." Hoắc Trường Uyên len vào ngồi bên cạnh."Thím Lý nấu xong cơm chưa?""Vẫn chưa, sắp rồi."Nói xong, Hoắc Trường Uyên giơ tay mở lại máy tính của cô màn hình hiện lên vô số trang web, đều liên quan tới y học. Những nội dung tra cứu đều liên quan tới bệnh gan. Thật ra lúc nãy đi vào anh đã nhìn thấy quay sang nhìn cô "Chú Lý nói hôm nay em đã đến bệnh viện.""Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, bàn tay đặt bên chân từ từ nắm chặt lại, trước mắt hiện lên cảnh Lục Học Lâm người cắm đầy ống ở trong bệnh viện "Trông ông ấy rất yếu, giống như có thể ra đi bất cứ lúc nào vậy...""Không đâu!" Hoắc Trường Uyên ôm cô vào lòng "Em đã tới bệnh viện thì có lẽ đã nắm được tình hình. Tuy rằng hiện tại tình hình của chú Lục hơi tệ nhưng bệnh hoại tử gan ồ ạt vẫn có cách giải quyết, chỉ cần làm phẫu thuật cấy ghép gan là có thể!""Ừm!" Lâm Uyển Bạch khẽ nói của anh không chỉ là an ủi. Lúc chiều cô đã hỏi bác sỹ, khi về nhà cũng tìm hiểu rất lâu trên mạng, thậm chí còn nói chuyện với bác sỹ tư vấn một lúc lâu. Tiến hành phẫu thuật ghép gan là cách hiệu quả và triệt để nhất, hơn nữa tỷ lệ thành công cao. Có điều chi phí đắt đỏ, nhưng đối với một gia đình giàu có như nhà họ Lục đương nhiên không thành vấn quan trọng duy nhất bây giờ là vẫn chưa tìm được nguồn gan thích hợp...Hết chương 309
xin hãy ôm em thật lòng