xieng xich yeu thuong
Đánh giá: 8 /10 từ 4 lượt. Truyện Xiềng Xích Yêu Thương của tác giả Ngụy A Ương là một tiểu thuyết hay về thể loại đam mỹ. Cao Dung ở kiếp trước lại bị một tên giết người dùng cao chặt đứt mất đầu của mình, tuy nhiên lại có cơ hội xuyên không sống lại vào
Chương 4. Chương trước Chương tiếp. Edit: Thỏ. Bởi vì đầu bị thương, Cao Dung tạm thời không đến nhà trẻ, cả ngày ở nhà xem phim hoạt họa 'Cảnh sát mèo đen'. Sau khi xem xong, cậu buồn tẻ đứng trên ban công lầu hai nhà mình, ngắm hoàng hôn đang dần buông xuống. Ánh
Vay Tien Online Me. Thể loaị Đam mỹ, Trùng sinh Câu chuyện kể về Cao Dung trọng sinh lại năm mình 5 tuổi sau khi bị sát hại bởi sát nhân liên hoàn Phùng Tầm Kha. Khi đó, Phùng Tầm Kha cũng được 5 tuổi và đã bắt đầu có những phần tính cách vặn vẹo. Phùng Tầm Kha 5 tuổi, đã bắt đầu yêu thích Cao Dung. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không hề dễ dàng cho cả hai. Sau nhiều khó khăn xa cách, cuối cùng Cao Dung đã thành công cứu rỗi một linh hồn khỏi con đường lầm lạc. Xiềng xích yêu thương có phần hơi u ám. Phùng Tầm Kha quả thật là một nhân vật vừa đáng thương vừa đáng giận. Hắn xinh đẹp, thông minh, và tàn độc. Trong quá trình lớn lên thiếu thốn sự định hướng dạy dỗ, đứa trẻ Phùng Tầm Kha không quan tâm đến cái gọi là đạo đức, là luân lí, là quy tắc. Cuộc sống của hắn chỉ có duy nhất có một điều quan trọng Cao Dung. Ngoại trừ Cao Dung, hắn nhẫn tâm với mọi thứ, nhẫn tâm với cả chính mình. Một đứa trẻ tận mắt nhìn thấy mẹ nó giết chết cha nó, sau đó luôn miệng nguyền rủa nó. Nhưng nó không khóc, không sợ hãi, không trốn chạy. Phùng Tầm Kha là đứa trẻ đó. Hắn đem tổn thương của mình gieo cho người khác, mỉm cười khi người khác chịu đựng nỗi sợ lẽ ra hắn phải chịu. Đó mới là Phùng Tầm Kha, nhưng không phải bản tính hắn. Hắn vẫn là đứa trẻ khát khao được yêu thương, vẫn sẽ buồn khổ. Chỉ là hắn không biết làm sao cho đúng. Không ai nguyện ý dạy hắn, ngoại trừ Cao Dung. Có rất nhiều hành động của Phùng Tầm Kha làm mình đau lòng hơn là căm sợ. Như đứa trẻ cả ngày ngắm mặt trời chỉ vì muốn nhìn mặt trời lặn xuống. Mặt trời lặn, Cao Dung sẽ về nhà. Hay khi lưng Cao Dung bị bỏng, khi Dung Dung của hắn bị nhốt, hắn đã phát điên như một con thú hoang dại. Nhưng chỉ cần Dung Dung gọi tên hắn, hướng về hắn, hắn cam nguyện mọi sự làm theo lời Dung Dung, miễn là Dung Dung đừng khóc, miễn là Dung Dung bình an. “PHÙNG TẦM KHA! PHÙNG TẦM KHA!” TIẾNG THÉT RUN RẨY KÈM THEO ÂM THANH DỘI TRÊN CỬA KÍNH KHIẾN HẮN KHẼ NGẨNG ĐẦU LÊN. CAO DUNG NHƯ DÙNG HẾT SỨC BÌNH SINH ĐỂ VỖ VÀO CỬA KÍNH. HAI TAY CẬU DẦN ĐỎ ỬNG, CẬU KHÀN GIỌNG KÊU TO “PHÙNG TẦM KHA, CẬU RA ĐÂY, CẬU MAU RA ĐÂY! CẬU KHÔNG THỂ GIẾT NGƯỜI, CẬU KHÔNG THỂ GIẾT NGƯỜI!” PHÙNG TẦM KHA THẤY GƯƠNG MẶT CAO DUNG TRÀN ĐẦY NƯỚC MẮT, ĐÔI TAY NỆN TRÊN CỬA KÍNH RẦM RẦM’ MỘT TIẾNG LẠI DỘI MỘT TIẾNG. “PHÙNG TẦM KHA, MÌNH MUỐN Ở BÊN CẬU! MÌNH MUỐN CẬU BƯỚC RA, MÌNH MUỐN Ở BÊN PHÙNG TẦM KHA!” “DUNG DUNG…” PHÙNG TẦM KHA THÌ THÀO TRONG MIỆNG, SỢI XÍCH TRÊN TAY CŨNG ĐỘT NHIÊN BUÔNG LỎNG RA. HẮN ĐƯA TAY ÁP LÊN TAY CAO DUNG CÁCH MỘT LỚP CỬA KÍNH, DỊU DÀNG BẢO “DUNG DUNG, EM ĐỪNG KHÓC.” . . XIN EM ĐỪNG KHÓC, CÁI GÌ ANH CŨNG CAM NGUYỆN NGHE EM…” [Trích Xiềng xích yêu thương, chương 45, nhà Thỏ] Đây là một tình yêu vừa đáng ngưỡng mộ, lại vừa đáng sợ. Hắn yêu thương đến mức lệch lạc, đến mức không phân rõ đúng sai. Yêu như si như mê, yêu đến mù quáng. Hắn sẵn sàng chết vì Dung Dung, lại sẵn sàng dồn ép Dung Dung không thể trốn chạy khỏi vòng tay hắn. Dung Dung không có quyền lựa chọn, cũng không thể lựa chọn, trừ phi Phùng Tầm Kha chết. Hắn yêu không cần lí do, mặc kệ xã hội, mặc kệ hết thảy. Nói hắn hèn mọn cũng được, đê tiện cũng không sao, miễn rằng Dung Dung phải ở cạnh bên. Dung Dung là đạo đức, là trói buộc giữ hắn ở lại thế giới con người, là chúa tể trong thế giới u ám vặn vẹo của hắn. Dung Dung là nước, là không khí, là ánh sáng của Phùng Tầm Kha, là mục tiêu hắn nâng niu bảo vệ cả đời. Chỉ Dung Dung có sức ảnh hưởng, có quyền hạn với Phùng Tầm Kha. Không còn ai, không một ai, còn có cơ hội chi phối Phùng Tầm Kha thêm lần nào nữa. Đứa trẻ là trang giấy trắng. Nhưng cuộc đời Phùng Tầm Kha đã nhuộm trang giấy ướt nhũn bởi những tội lỗi, những đớn đau xa cách của loài người. Hắn mãi mãi không thể trở thành một con người bình thường. Hắn chỉ dành phần khô ráo, xinh đẹp nhất trong tâm hồn mình để yêu thương Dung Dung. Vì Dung Dung, hắn kìm hãm sự tàn bạo của chính mình. Vì Dung Dung, hắn sẽ học làm bác sĩ, bởi Dung Dung đã nói hắn như thế. Vì Dung Dung, hắn sẽ dọn dẹp mọi thứ trên con đường của hai người. Với hắn, Dung Dung mới là tạo vật xinh đẹp nhất, thiêng liêng nhất. Để đổi lấy được tình yêu đó, hắn đánh cược với tính mạng, hơi thở, sự sống của chính mình. Một người yêu đến mức giết chết mình như vậy, mình không thể ghét được. Dù cho có những phần tiêu cực bên trong hắn, vẫn không thể nào xóa nhòa. Cao Dung trong mắt mình là một nhân vật khá mờ nhòa. Có lẽ vì Phùng Tầm Kha đã tạo cho mình những ấn tượng quá sâu sắc. Không thể phủ nhận những phần tốt đẹp của Cao Dung đã giúp cứu lấy Phùng Tầm Kha khỏi vực sâu u tối. Nhưng Cao Dung, một nhân vật không có nhiều chính kiến, không đủ mạnh mẽ, không thể làm gì. Mọi thứ đều là Phùng Tầm Kha chuẩn bị cho cậu, buộc ép cậu, nài van cậu. Dung Dung hoàn toàn bị động, hoàn toàn đón nhận. Cậu không phản kháng với gia đình, không phản kháng với Phùng Tầm Kha. Sự mềm yếu đó vừa đáng yêu vừa đáng giận. Đáng yêu là vì với cá tính của Phùng Tầm Kha, Dung Dung chính là mảnh khuyết vừa vặn, mảnh khuyết của đạo đức và lí trí. Cậu khuyên giữ Phùng Tầm Kha, chăm sóc Phùng Tầm Kha, cho hắn nếm những thứ hắn chưa từng được nếm. Nhưng đáng giận, vì sự mềm lòng đó mà đổi lấy rất nhiều lần tổn thương cho cả Phùng Tầm Kha và cả gia đình cậu. Thật ra, với mình, Phùng Tây hay mẹ của Dung Dung đều đáng thương cả. Phùng Tây cũng chỉ vì quá yêu, quá yêu cha của Phùng Tầm Kha mà sinh hận thù, mà hóa điên. Mẹ Dung Dung cũng chỉ vì yêu, yêu thương đứa con trai của mình mà ngăn cấm, mà chia rẽ. Mọi việc của họ làm, đều là vì tình yêu. Cũng như Phùng Tầm Kha, cũng chỉ vì hắn quá yêu Cao Dung, yêu một cách u ám vặn vẹo si mê. Đáng tiếc cho một câu chuyện hay là một cái kết cụt lủn vội vàng. Qúa khứ chỉ được tác giả viết vài dòng sơ sài. Hiện tại cũng chỉ được mấy câu ngắn ngủi. Mình đã bị “hụt chân” một cái khi biết rằng câu chuyện chỉ đến đó là hết… Phải nói, công của bạn Thỏ edit là cực cực lớn. Từng câu từng chữ Phùng Tầm Kha nói với Cao Dung qua bàn tay của bạn đều thấm đẫm vào tâm trí mình. Cách chuyển đổi xưng hô vô cùng ngọt, từ ngữ thuần việt và có một cái gì đó cuốn hút mình đến tận những dòng cuối cùng, chỉn chu và tinh tế. Mình cũng thích cái tên được Thỏ đổi hơn tên của tác giả nữa. “Xiềng xích” là một sự cầm tù không thể trốn thoát, gỡ bỏ, tháo rời. Chưa kể mấy phần phiên ngoại vô cùng vô cùng làm mình thỏa mãn do Thỏ viết nữa. Đã lâu rồi mình mới đọc được một tác phẩm edit mượt như thế. Thật sự thì mình rất rất là khó chịu trong khoản dịch nửa nạc nửa mỡ tràn lan như hiện nay. Tìm được Thỏ, là một may mắn của mình. Đọc được Xiềng xích yêu thương, là một sự mãn nguyện khó nói thành lời. Đọc truyện full Xiềng xích yêu thương
Thuộc truyện Xiềng xích yêu thương Chương 39Edit ThỏCốc tiếng gõ cửa bên ngoài, Lưu Quế Lệ đang gọt rau củ trong bếp ngẩng gương mặt tiều tụy lên, cô không ngờ Cao Toàn Đức lại sớm trở về như vậy. Vì thế cô đưa tay chùi vào tạp dề, nhanh chóng đi mở cửa.“Anh về…” Cửa vừa hé ra, lời còn chưa nói hết, Lưu Quế Lệ đã thấy thiếu niên tóc vàng đứng trước mặt mình, phút chốc sắc mặt cũng biến đổi.“Dì, đã lâu không gặp.” Phùng Tầm Kha lễ phép chào cô. “Cháu vào trong được chứ?”Lưu Quế Lệ nhìn cậu thiếu niên đã cao hơn mình không chỉ một cái đầu. Nhớ ngày đầu tiên gặp nó, nó chỉ nhỏ bé cao đến hông cô, nào ngờ đứa trẻ này không những lớn mà còn dạy hỏng Dung Dung; điều này vượt xa sự tức tối chính là oán hận. Cô hận đứa trẻ này khiến Dung Dung trở thành người biến thái yêu thích đàn đều do nó! Do nó khiến Dung Dung nhiễm thói xấu, đều do nó làm cô khổ sở như vậy. Trước đây cô từng làm ở bệnh viện, cũng tận mắt chứng kiến một kẻ đồng tính mắc bệnh AIDS ốm yếu, gầy trơ xương trút hơi thở cuối cùng trong cơn quằn quại tại giường. Hội chứng đồng tính sẽ đẩy người khác vào con đường chết! Đó là sai lầm, làm sao cô có thể trơ mắt nhìn Dung Dung bước chân vào hố sâu, cho dù phải liều mạng cô cũng phải kéo Dung Dung quay đến đây, trong lòng Lưu Quế Lệ bùng lên ngọn lửa lớn. Cô đẩy Phùng Tầm Kha, quát lên “Không cho đến Dung Dung của tao, không cho đến nhà tao nữa. Mày còn đến tìm nữa tao sẽ mang Dung Dung đi xa, tránh khỏi thằng biến thái như mày!”Phùng Tầm Kha mặc kệ Lưu Quế Lệ xô đẩy, nhưng khi nghe thấy cô bảo sẽ đưa Dung Dung đi xa, đôi mắt xanh kia bỗng kết thành một tầng băng mỏng “Dì nói muốn đưa Dung Dung đi?” Hắn đá một đá vào cánh Quế Lệ bị đôi mắt lạnh băng kia trừng đến hoảng hốt, cô nhìn Phùng Tầm Kha chậm rãi đến gần, mắt mở to “Mày muốn làm gì?”Phùng Tầm Kha đột ngột cười rộ lên “Cháu chỉ muốn thảo luận với dì một chút.”Thời điểm Cao Toàn Đức về tới nhà, y thở dài một bận. Y không biết nên đối mặt thế nào với người vợ tan nát cõi lòng vì con trai. Thông qua điện thoại, tiếng khóc tức tưởi của Lưu Quế Lệ khiến y hoảng hốt vô cùng, tuy rằng đối với việc Dung Dung thích con trai cũng khiến y khiếp sợ nhưng cũng không phản ứng mạnh như vợ Toàn Đức đưa tay gõ cửa, đợi một lát cũng chẳng thấy ai ra đón. Nghĩ rằng Lưu Quế Lệ ra ngoài mua thức ăn, vì vậy bèn lấy chìa khóa mở cửa. Vừa vào đến nhà y đã nhận ra có điều gì không đúng, làm cảnh sát, trực giác y mách bảo bên trong có vấn trước khi Cao Toàn Đức kịp phản ứng thì đã bị đánh một gậy vào đầu. Y hoa mắt, bốn phía cũng bắt đầu lảo đảo. Còn không đợi Cao Toàn Đức định thần lại, một ngày đã cầm gậy gỗ chèn họng của y, lôi vào trong Cao Toàn Đức hoàn toàn tỉnh táo, y phát hiện mình bị trói chặt trên Toàn Đức nhìn sang một bên mới thấy vợ mình cũng đang bị trói trên ghế “Chuyện này… là sao?”Ngồi đối diện bọn họ chính là một thiếu niên xinh đẹp tao nhã chống cằm “Thưa dì và thưa chú, thật xin lỗi vì đã trói hai người.” Hắn dường như rất khổ sở. “Nhưng nếu không làm thế, hai người sẽ không đồng ý thảo luận với cháu đây.”“Phùng Tầm Kha?” Cao Toàn Đức nhìn rõ thiếu niên trước mắt. “Cháu đang làm gì? Cháu biết làm thế phạm tội không?”Phùng Tầm Kha khẽ lắc đầu “Phạm tội hay không cháu nào để ý.” Hắn đứng lên, đi đến trước mặt đôi vợ chồng, khom người xuống. “Cháu chỉ quan tâm Dung Dung, cháu muốn ở cùng cậu ấy.”“Không thể!” Lưu Quế Lệ đột nhiên kích động hét lên. “Tao sẽ không cho Dung Dung ở cùng mày, dù giá nào cũng không để mày bên cạnh con tao!”Phùng Tầm Kha đột nhiên cười ha hả. Mặt hắn nghiêng nghiêng, ngón tay thon dài gõ trên vầng trán, dường như cảm thấy Lưu Quế Lệ đang mơ giữa ban ngày. “Dì muốn chia rẽ chúng cháu ư?” Phùng Tầm Kha đến gần cô, nụ cười trên môi cũng dần ngưng đọng. Hắn luồn ra sau ghế, chậm rãi giúp cô mở sợi dây thừng đang thít chặt ra, giọng nói vô cùng bình tĩnh. “Hay là giết cháu đi. Khi dì giết chết cháu rồi, cháu sẽ buông tay cậu ấy.”Lưu Quế Lệ được cởi trói hoàn toàn, Phùng Tầm Kha đưa cho cô một con dao gọt trái cây bén ngót. “Đâm vào đây.” Hắn chỉ ngay tim mình. “Chỉ cần nó còn đập, Dung Dung ở đâu cháu liền ở đó. Chỉ cần cháu còn sống một ngày, cháu sẽ không để cậu ấy rời xa. Kể cả đi bụi, trộm cướp, hay giết người… Cũng không sao hết. Chỉ cần có thể bên cạnh Dung Dung là đủ. Cho nên dì à, dì làm thế nào đây?”Lưu Quế Lệ cảm thấy cả người ướt đẫm mồ hôi, cô không ngờ một cậu bé năm tuổi đẹp như búp bê luôn miệng gọi mình là dì ơi’ nay trở nên vô cùng đáng sợ. Dung Dung muốn dây dưa với nó cả đời? Không thể! Lưu Quế Lệ run rẩy cầm con dao, cô không ngừng thở hổn hển, ngược lại Phùng Tầm Kha cong đôi mắt cười, từng bước tiến đến gần Toàn Đức một bên sốt ruột kêu to “Tiểu Lệ, đừng làm chuyện ngu ngốc! Không thể phạm pháp!” Y lo lắng đến nỗi muốn nhảy nhổm khỏi ghế, nhưng do bị trói quá chặt nên không thể thoát ra. Y quay sang Phùng Tầm Kha xoa dịu, “Tiểu Kha, có chuyện gì từ từ nói, cháu trước hết cởi trói cho chú đã!”Áp lực quá lớn trong lòng khiến Lưu Quế Lệ hét ầm lên “Tại sao mày không buông tha Dung Dung? Tại sao mày không buông tha nhà tao, tại sao chứ?!”“Uhm, ngoại trừ chết, mãi mãi không có cách buông tha.” Phùng Tầm Kha hơi nghiêng đầu, gương mặt vừa đẹp đẽ vừa thuần khiết.”Lưu Quế Lệ cầm con dao trong tay, tâm trạng càng thêm bất ổn. Cao Toàn Đức rống lên “A Lệ! Bình tĩnh! Tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ! Gia đình mình sẽ tiêu tan, em phải bình tĩnh!” Dường như y kêu đến khản giọng. Một người đàn ông có tinh thần cứng rắn giờ phút này đôi mắt đỏ hoe, không ngừng giãy dụa trên ghế, nhưng thế nào vẫn bị trói chặt.“Trời ơi!!” Con dao rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng’, Lưu Quế Lệ ngồi mọp dưới sàn nhà, ôm mặt khóc nức nở. “Tại sao?” Nàng luôn luôn hỏi. “Tại sao? Tại sao không tha cho chúng tôi…”Chương 40Edit ThỏPhùng Tầm Kha ngồi xổm nhìn Lưu Quế Lệ dùng hai tay ôm đầu, ngữ khí hắn bình thản như đang kể chuyện. “Cháu vẫn nhớ khi còn bé, chú và dì đưa cháu về nhà chăm sóc cho. Hai người là cha mẹ Dung Dung, cháu cũng không muốn thành ra như vậy.”Lưu Quế Lệ ngẩng đầu, cô cầm lấy cánh tay của Phùng Tầm Kha, vội vàng nói “Đúng vậy, Tiểu Kha nhớ hết tất cả sao? Nếu còn niệm chút tình xưa, dì mong cháu tách khỏi Dung Dung, xem như dì van cháu đó!”“A, dì còn chưa hiểu.” Phùng Tầm Kha rút tay của mình đi, nhặt con dao gọt hoa quả lên, trầm thấp hỏi. “Chú hiểu chưa?”Cao Toàn Đức gật đầu liên tục. Giờ phút này y chỉ muốn được cởi trói, còn chuyện tiếp theo giải quyết như thế nào tính sau. Tuy nhiên tâm trạng A Lệ vẫn đang bất ổn, tính cách Phùng Tầm Kha thì kỳ quái; tựa như hắn không làm gì nhưng tức khắc sẽ làm gì ngay.“Trước hết cháu thả chú ra đã, chuyện của bọn cháu… từ từ nói. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết…”Phùng Tầm Kha lắc lắc con dao trong tay, cúi đầu dường như đang ngẫm nghĩ điều gì, trầm ngâm chốc lát. Sau đó hắn nhẹ nhàng hỏi “Giải quyết ư?” Phùng Tầm Kha nghiêng đầu mỉm cười với Cao Toàn Đức, “Được, giải quyết.”“Cháu muốn Dung Dung, cháu yêu Dung Dung, cháu muốn chung sống với cậu ấy như quan hệ của chú và dì. Đời này kiếp này không ai có thể khiến cậu ấy rời xa cháu, ngay cả Dung Dung cũng không thể. Cháu ấy mà, cuộc đời này phải gắn bó với Dung Dung.”Lời trực tiếp nói ra khiến Cao Toàn Đức có chút giật mình. Y cho rằng tình cảm bọn trẻ chỉ là những ảo giác, mông lung; thẳng khi thấy thiếu niên trước mắt tuy rằng lời nói bình tĩnh không gợn sóng, nhưng đôi con ngươi thẳm xanh cháy lên sự nghiêm túc vô hình, có lẽ, tình cảm hắn đối với Dung Dung, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đây chính là thứ tình yêu trong tưởng tượng của y – vừa nồng nhiệt, lại rất điên cuồng…“Giải quyết làm sao? Điều khổ tâm của cháu chính là hành động ngăn cấm chúng cháu của dì, cho nên chuyện này giải quyết làm sao?”Phùng Tầm Kha ngồi trên salon trong phòng khách, nét mặt thản nhiên nhìn Cao Toàn Đức và Lưu Quế Lệ đang khóc nức nở như đang chờ đợi một đáp án cuối Quế Lệ khản giọng gào lên “Không! Tao sẽ không đồng ý, Dung Dung và mày không thể ở bên nhau!”Cao Toàn Đức há miệng đang muốn nói gì nhưng cũng không nói được. Phùng Tầm Kha lại rất rõ ràng, ngoại trừ đồng ý còn có phương pháp giải quyết’ đặc biệt khác ư?Phùng Tầm Kha xoa trán “Thật cố chấp.” Hắn đá văng chiếc bàn trước mặt, lạnh nhạt đứng lên. Hắn ngang qua Lưu Quế Lệ, đóng sầm hai cửa sổ ban công, kéo rèm kín, tiếp theo đẩy bàn chặn lại cửa nhà.“Mày định làm gì?” Lưu Quế Lệ đột nhiên bừng tỉnh. Cô bò dậy từ dưới đất muốn ngăn cản Phùng Tầm Kha, thế nhưng hắn lạnh lùng đẩy cô ra, kéo thêm bàn ghế chặn ngay cửa, dường như muốn vây nhốt bọn Toàn Đức nhạy bén ngửi thấy mùi nguy hiểm, y cuống quýt la lên “A Lệ, mau cản nó!” Tiếp theo gào to với Phùng Tầm Kha. “Chú đồng ý cho hai đứa ở bên nhau!”Phùng Tầm Kha hơi khựng Quế Lệ khó tin nhìn Cao Toàn Đức “Anh điên rồi sao? Anh điên rồi sao?” Giọng điệu cô trở nên kịch liệt. “Em không đồng ý, dù chết cũng không! Đó là biến thái…”Phùng Tầm Kha đột nhiên bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn. Hắn ôm trán tỏ ra khổ sở “Chết cũng không chịu, đúng là hết cách mà.” Nụ cười trên mặt nhưng đáy mắt lạnh băng như trời đông giá đến thấu lấy trong túi quần ra hộp diêm. “Dì có chết cũng không đồng ý, cháu có chết cũng không thể buông tay, như thế chỉ còn cách hủy diệt tất cả.”Nói xong châm lửa, ném vào mảnh rèm nơi cửa sổ. Ngọn lửa đỏ au bắt đầu nhen nhóm, tuy nó bây giờ vẫn còn nhỏ bé nhưng mọi người trong phòng đều biết nó sẽ càng lúc lớn dần, càng lúc càng mãnh liệt, sau đó khói lửa mịt mùng sẽ nuốt chửng họ trong đám Quế Lệ hoảng hốt, cô gấp đến nỗi muốn cởi trói cho chồng mình. Nhưng nhìn đến ngọn lửa đang bùng lên, đầu óc cuống cuồng, muốn chạy đi lập lửa nhưng Phùng Tầm Kha đã tóm lấy. Sức mạnh của người phụ nữ kém xa chàng thiếu niên cho nên không thể phản kháng được.“Buông tôi ra, tôi phải dập lửa!” Lưu Quế Lệ gào lên với Phùng Tầm mắt hắn tối đen như mực, thản nhiên nói “Vội cái gì, cháu chỉ đang thõa mãn nguyện vọng của dì thôi.”Cao Toàn Đức thấy sự việc ngày càng hỏng bét nên y vội vàng hô to với Lưu Quế Lệ “A Lệ, em đừng u mê không tỉnh. Mau đồng ý với nó đi, căn nhà sắp cháy rụi rồi…”Cả người Lưu Quế Lệ run bần bật, cô nhìn Phùng Tầm Kha thong thả nhìn mình, dường như hắn có bị ngọn lửa thiêu rụi cũng không quan quỷ! Nó là ma quỷ!“A Lệ, nhanh lên! Em còn chần chừ chúng ta sẽ chết!” Cao Toàn Đức lần nữa sốt ruột gào thấy rèm kia đã cháy thành ngọn đuốc, chỉ cần nó rơi xuống sàn chắc chắn hậu quả sẽ rất thê nào thật sự phải chết cháy ở đây?Lưu Quế Lệ run rẩy hét lên với Phùng Tầm Kha “Dập lửa! Dì đồng ý cho hai đứa bên nhau, dập lửa đi!” Tựa như dùng hết sức lực để nói câu đó, cô bắt đầu đứng không Tầm Kha mỉm cười, đôi mắt cong cong, phút chốc như trăm hoa đua nở, rực rỡ trải dài.“Cảm ơn dì nhé.”—Buổi chiều tan học, Cao Dung xoa xoa gương mặt sưng lên, có chút phiền lòng khi nghĩ về chuyện đối diện với mẹ mình ở nhà. Còn cha thì sao, hẳn cha cũng đã biết?Đến đâu hay đến đó ư?Cao Dung nhếch mép cười cay đắng. Cái gọi là sống lại, cậu nào phải cái gì cũng biết, có rất nhiều chuyện kiếp trước không giải quyết được, kiếp này cũng bế tắc. Cậu chỉ là một kẻ bình thường, ví như hiện tại, cậu và Phùng Tầm Kha nên làm sao?Thế gian không có gì hoàn lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên cậu nghe bên trên vọng xuống thanh âm quen thuộc “Dung Dung.”Cao Dung ngẩng đầu đã thấy Phùng Tầm Kha đứng bên trên căn lầu cũ kỹ, hắn cúi đầu nhìn cậu, vẫy tay “Dung Dung, Dung Dung!”Âm thanh tràn ngập vui mừng, sau đó đã không thấy bóng. Cậu biết hắn đã xuống lầu tìm Dung bình tĩnh đứng bên dưới chờ Phùng Tầm Kha. Cậu không muốn nghĩ suy thêm nữa, cậu chỉ biết người thiếu niên của cậu đang đi đến phía này.—————————- Là thiên sứ ư?Không,Hẳn là ma quỷ.
Sói nhỏ xinh đẹp tỏ ra yếu ớt, thiện lương, dụ dỗ một con thỏ hiền lành, thật thà. Tâm hồn thỏ con áy náy nên cảnh giác cũng buông lơi; sói nhỏ chậm rãi đến gần, từng bước thận trọng.[ Thôi xong rồi… ]Bức vẽ kia khiến Cao Dung hồn vía lên mây, liệu đây có phải là tiên đoán?Kiếp trước cậu và Phùng Tầm Kha không có quan hệ gì, sau khi sống lại bỗng thân nhau như hình với bóng, vậy rốt cuộc sống lại vì ai? Lần nữa chết dưới tay hắn? Hay vẫn có thể một lần nữa thay đổi Phùng Tầm Kha, thay đổi kết cục bi thiết của mình?Reng —!! Tiếng chuông tan học vang lên, Phùng Tầm Kha và rất nhiều đứa trẻ khác vô cùng vui sướng chạy ra khỏi lớp. Hắn kéo tay Cao Dung, vui vẻ đề nghị “Dung Dung, mình ra ngoài chơi.”Tay Phùng Tầm Kha lạnh ngắt, lúc chạm vào tay Cao Dung khiến cậu chợt nghĩ đến Phùng Tầm Kha trong mộng dùng đôi tay tương tự che mắt mình, sau đó đôi môi lạnh giá hôn lên môi cậu. Nghĩ đến cảnh tượng ấy, không biết vì sợ hãi hay xấu hổ mà Cao Dung đột ngột rút tay về.“Dung Dung, cậu còn sợ mình ư.” Phùng Tầm Kha chăm chú nhìn Cao Dung, cậu rõ ràng đang lẩn tránh ánh mắt hắn. Cao Dung ngồi đơ trên ghế, Phùng Tầm Kha cong lưng tựa bàn. Hai người khoảng cách rất gần nhau, thậm chí Cao Dung còn thấy rõ hình ảnh phản chiếu trong đôi con ngươi xanh biếc của Phùng Tầm Kha chính là gương mặt kinh hoảng của mình; điều này khiến một đứa trẻ năm tuổi như Cao Dung cảm nhận rõ ràng sự bức Dung lắc đầu theo bản năng “Không… Mình không định ra ngoài chơi.”“Cho nên Dung Dung ghét bỏ mình.” Phùng Tầm Kha làm như không nghe được lời biện hộ của Cao Dung, hắn chỉ đưa ra phán đoán của bản Dung vừa định nói không phải, Phùng Tầm Kha đột nhiên bị ba đứa nhóc đùa nghịch phía sau đâm trúng khiến hắn ngã nhào trên Dung vội vàng chạy tới dìu hắn, bởi vì mùa hè nên đám trẻ mặc quần đùi quá gối, mà đầu gối Phùng Tầm Kha lại cọ xát trên đất, đương nhiên trầy da, máu đổ.“Tiểu Long, Phùng Tầm Kha sắp nện cậu rồi!” Một trong ba đứa trẻ tham gia cuộc đuổi bắt bèn lên trẻ gọi Tiểu Long kia lập tức trả lời “Không phải mình, là cậu.”“Mình thấy Thần Thần đâm…”Mấy đứa trẻ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Cao Dung thấy đầu gối hắn chảy máu, vội bảo “Chúng mình đến phòng y tế.”Ai ngờ Phùng Tầm Kha lắc đầu, hắn trừng bọn trẻ bằng đôi mắt lạnh băng “Lũ đáng ghét.” Sau đó vung tay cầm lấy ghế con, Cao Dung biết hắn muốn làm gì, vội vàng giữ chặt hắn. “Phùng Tầm Kha, không thể!”Phùng Tầm Kha nghe lời Cao Dung, liền buông ghế xuống. Đám nhóc kia sợ tới mức bỏ chạy, bởi vì thầy cô thường nói Phùng Tầm Kha không phải đứa bé ngoan, nếu ai chọc hắn hắn sẽ đánh người, cho nên bạn bè trong lớp đều nảy sinh cảm giác sợ sệt với Tầm Kha quay lại chỗ mình, ghé vào bàn học, mặt úp xuống, cũng chẳng biết đang suy nghĩ gì. Vết thương ở đầu gối kia vẫn rỉ Dung nhẹ nhàng lay Phùng Tầm Kha “Đầu gối bị thương, mình đưa cậu đi băng bó.” Giờ đang mùa hè, da dẻ trẻ con lại mỏng, miệng vết thương nếu không xử lý rất có thể bị nhiễm Tầm Kha tỏ ra không nghe, vẫn nằm úp mặt trên bàn, để lại cho Cao Dung một cái gáy phủ đầy tóc xoăn nhẹ ánh kim. Hắn không thèm ừ Dung nghĩ Phùng Tầm Kha tức tối, nhưng từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy Phùng Tầm Kha nổi giận với mình, nhìn chung tính hắn thật cố chấp. Thấy hắn không quan tâm, Cao Dung đành xuống nước “Thực xin lỗi, là mình sai. Cậu nói chuyện với mình đi mà.”Nhưng Phùng Tầm Kha vẫn im Giờ giải lao kết thúc, tiếng chuông vào học lại vang lên, trên lớp bà giáo bắt đầu dạy nhạc thiếu nhi cho bọn trẻ. “Con thỏ trắng, trắng ơi là trắng, hai lỗ tai đưa cao lên trời…”Sao không phải con thỏ nhỏ, ăn củ cải đỏ, uống nước chui vô hang??Cao Dung thấy Phùng Tầm Kha quăng bơ mình, nhưng đáng lo nhất trên gối hắn máu vẫn chảy dài, không chút nào ngừng lại. Vì thế Cao Dung giơ tay nói to “Thưa cô!”Một bà giáo hiền lành chừng bốn mươi, năm mươi tuổi đang đứng ở bục giảng, thấy Cao Dung giơ tay, bà lập tức bước xuống chỗ Cao Dung. “Sao vậy trò?”“Đầu gối bạn Phùng Tầm Kha bị thương, cần xuống phòng y tế.” Cao Dung nói giáo cũng thường nghe những người khác kể về Phùng Tầm Kha, đại khái hắn rất không nghe lời, lại hay gây sự nên ánh mắt đầy vẻ hiển nhiên. “Trò đánh nhau với bạn khác nữa?” Bà khom người kéo Phùng Tầm Kha đang nằm trên bàn, gương mặt nhỏ của hắn bị áp đến đỏ au, đôi mắt xanh lam ửng hồng, nơi hàng mi cong cong còn vương nước Tầm Kha khóc, là do Cao Dung không ngờ tới hay do Cao Dung không nghĩ ra hắn sẽ khóc vào lúc này, đầu gối đau lắm ư? Hoặc vì nguyên nhân khác?Thấy Phùng Tầm Kha nức nở trong câm lặng, đáy lòng Cao Dung cũng xót xa. Phùng Tầm Kha chỉ là một đứa trẻ, hắn hoàn toàn ỷ lại mình; còn mình vì ám ảnh kiếp trước mà tránh né, đề phòng hắn, cuối cùng làm hắn tổn giáo muốn bế Phùng Tầm Kha lên, lại bị hắn dùng tay đẩy ra. Hắn lạnh lẽo nhìn chằm chặp bà giáo, ánh mắt xa cách lạnh lùng như một mũi dao sắc nhọn khiến bà ta phải rụt tay trở về. Cao Dung đứng cạnh bèn giải vây “Thưa cô, em biết phòng y tế ở đâu, để em dìu cậu ấy cho ạ.” Dứt lời đã nâng dậy Phùng Tầm Kha. Mà Phùng Tầm Kha nhìn nhìn Cao Dung, sau đó cúi đầu ngoan ngoãn đứng lên, gắt gao ôm lấy giáo thấy Phùng Tầm Kha làm nũng với Cao Dung như thế, cũng trút được gánh nặng nên gật đầu “Ra khỏi lớp, phòng thứ hai bên trái không xa, hai trò đừng chạy loạn.”Nhưng rốt cuộc bà giáo vẫn không yên tâm. Bà đứng trước cửa lớp, dõi theo hai đứa trẻ đang đi đúng hướng mới bất đắc dĩ lắc đầu “Phùng Tầm Kha đúng là một học sinh kỳ quái.”Cao Dung nhìn cơ thể Phùng Tầm Kha như muốn dán chặt vào mình nên bước đi cũng có chút gian nan. Cậu hỏi “Đau lắm phải không?” Cậu biết lời này rất vô nghĩa, nhưng dù sao cũng nên tìm đề tài để cạy miệng Phùng Tầm nhưng hắn vẫn không trả lời, cũng không để ý đến Cao Dung. Hắn giơ tay dụi đôi mắt ửng đỏ, so với bộ dáng lạnh lùng đối với bà giáo thì lúc này hắn y hệt con cừu nhỏ đáng Dung thở dài, nhóc này vẫn còn giận. Cậu vuốt ve tóc hắn “Không thể tha thứ cho mình sao?”Sau khi bọn họ đến phòng y tế, thời điểm giáo viên xử lý vết thương trên đầu gối thì hắn vẫn luôn nắm chặt tay Cao Dung, nhưng không nói năng gì với cậu.“Ôi, tình cảm hai em thật thắm thiết.” Giáo viên y tế cười Dung lễ phép mỉm cười “Em và cậu ấy là bạn thân.”Sau đó Cao Dung nhìn về phía Phùng Tầm Kha, phát hiện Phùng Tầm Kha cũng đang nhìn mình. Rồi hắn quay mặt đi, không nhìn nữa, nhưng mười ngón tay búp sen vẫn quấn quýt như cũ. Cao Dung cười thầm, hắn đúng là sớm nắng chiều vì đầu gối hắn bị thương nên giáo viên y tế gọi điện nhờ người lớn đón hắn về, lúc này Cao Dung liền đưa số điện thoại bàn nhà mình cho giáo viên.“Hôm nay là ngày cậu bị thương nhỉ.” Cao Dung nhìn cái trán hồng nhạt của hắn, nay đầu gối lại bị thương, khe khẽ thở không ngờ Phùng Tầm Kha chịu lên tiếng “Cậu theo mình về đi.”Cao Dung nhất thời chưa kịp phản ứng, Phùng Tầm Kha bèn nói thêm lần nữa “Dung Dung theo mình về nhà.”“Không được, mình không bị thương, giáo viên cũng không đồng ý.” Cao Dung giải thích, lo lắng Phùng Tầm Kha cáu kỉnh. “Ngày mai là thứ Bảy, tụi mình có thể chơi cùng nhau cả ngày.”Phùng Tầm Kha mím môi, không muốn nói ào… Bên ngoài đột nhiên mưa to tầm tã, kèm theo tiếng sấm rền thật lớn. Sau đó điện thoại của giáo viên y tế vang lên, là Lưu Quế Lệ. Cô bảo Phùng Tầm Kha cứ ở trường học chờ cô, đợi mưa tạnh, cô sẽ đến đón Dung đỡ Phùng Tầm Kha về lớp trước, nhưng đi được nửa đường thì hắn cắt ngang “Mình phải về nhà.” Sau đó hắn cố chấp đến cùng cực, mặc kệ Cao Dung lôi kéo thế nào cũng phải lao ra ngoài mưa, đi Dung cảm thấy khó thở “Hôm nay cậu sao thế? Ngoài trời sét đánh, mưa to rất nguy hiểm. Cậu còn thế nữa mình mặc kệ luôn.” Cậu bỏ tay Phùng Tầm Kha, còn giả vờ quay Tầm Kha liền chạy ra màn mưa dày đặc, nước mưa dường như đã xối ướt đẫm toàn Dung hết cách đành phải lao vào mưa, giữ chặt hắn “Phùng Tầm Kha!” Mà hắn cũng không phải cố ý muốn đi, Cao Dung kéo một cái hắn đã ngoan ngoãn trở về.“Cậu bực mình gì đấy?” Giờ phút này Cao Dung ướt sũng, cậu cảm thấy trẻ con giận dỗi cũng đủ khiến người khác đau ngờ Cao Dung vừa hỏi xong, Phùng Tầm Kha đã ôm lấy Cao Dung, khóc lớn “Dung Dung… Dung Dung đừng ghét mình… Dung Dung đừng sợ mình… Mình thích Dung Dung nhất.” Lời nói hắn đứt quãng, khóc đến xót Dung bỗng chốc nhận ra, lý do Phùng Tầm Kha hờn dỗi cậu bởi vì hắn thiếu cảm giác an toàn, cho nên mới giống một con mèo nhỏ xù lông, không ngừng khao khát muốn thăm dò tình cảm của chủ. Hóa ra hắn ỷ lại mình như thế.“Sao ghét cậu được, mình cũng thích cậu mà.” Cao Dung vuốt ve mái tóc đẫm nước mưa của bé con, nghĩ tới ký ức kiếp trước bị giết mẹ nó, toàn là gặp quỷ. Sau này cậu sẽ không vì kiếp trước mà tránh né và tổn thương một Phùng Tầm Kha luôn làm nũng với mình, sẽ không bao giờ như vậy nhỏ xinh đẹp tỏ ra yếu ớt, thiện lương, dụ dỗ một con thỏ hiền lành, thật thà. Tâm hồn thỏ con áy náy nên cảnh giác cũng buông lơi; sói nhỏ chậm rãi đến gần, từng bước thận trọng
xieng xich yeu thuong