thieu lam ngu quy

- Âm thanh tiếng trống trong đêm không làm lòng người thôi khắc khoải mà dường như càng làm đậm thêm nỗi buồn, sự lạc lõng giữa cuộc đời. - "Hồng nhan" là gương mặt đẹp, thường được dùng để chỉ những người con gái đẹp. -> động từ trơ được đảo lên đầu câu lại gợi ấn tượng về sự nhỏ bé, lạc lõng của thân phận người phụ nữ trước cuộc đời rộng lớn. Vay Tien Online Me. Đối với người Trung Hoa, võ thuật cổ truyền đã trở thành Quốc kỹ và được nâng lên hàng Quốc học. Trong nền võ thuật cổ truyền đó, như mọi người đều biết, võ công Thiếu Lâm giữ vai trò rất lớn. Ngũ Hình Quyền là một bộ phận trọng yếu trong toàn bộ kỹ thuật chính truyền của Thiếu Lâm. Ngũ Hình Quyền bao gồm những gì, hình thành ra sao, đặc điểm thế nào…? Võ thuật cổ truyền Trung Hoa đặc biệt dựa trên sự nghiên cứu thói quen và cách thế chiến đấu của loài vật. Trải nhiều thế kỷ, đặc tính của các loài chim, rắn, thú rừng và ngay cả côn trùng đã được mô phỏng, rút tỉa tinh hoa, tái tạo thành kỹ thuật chiến đấu cho con người. Khi có cơ hội hoàn thiện hoặc chuyển hóa một hệ thống võ công các nhân vật võ lâm đã mau mắn thêm thắt các kỹ thuật và tinh thần của những con vật gợi hứng cho việc chuyển hóa. Nhiều cách thế còn mang chính ngay tên của những con vật được mô phỏng. Cuộc nghiên cứu về loài vật tác động lớn vào nền võ thuật cổ truyền Trung Hoa là cuộc nghiên cứu dẫn đến môn Ngũ Hình Quyền, một bộ phận chính thống trong võ công Thiếu Lâm có ảnh hưởng đậm đà đối với sự phát triển của nhiều môn võ khác. Vào giữa thế kỷ thứ sáu, trong thời Nam Bắc triều, Phật gia đã đứng vững ở Trung Hoa. Một nhà sư Ấn Độ là Bồ Đề Đạt Ma Bodhidharma, sau một cuộc du hành dài dừng chân ở chùa Thiếu Lâm trên núi Tung Sơn, tỉnh Hà Nam, trở thành vị tổ sư thứ nhất của Thiền Môn Trung Hoa. Qua chín năm liền tĩnh tọa trầm tư, ở độ tuổi 76, Bồ Đề Đạt Ma bắt đầu chỉ dẫn cách rèn luyện thân thể cho các nhà sư Thiếu lâm. Bồ Đề Đạt Ma không phải là người sáng lập Thiếu Lâm tự và võ công Thiếu chỉ đơn giản là người sống tại đây và dạy cho các nhà sư cùng thời. Khi trụ trì chùa Thiếu Lâm, Đạt Ma nhận thấy các nhà sư sống trong những điều kiện thực tế rất khắc nghiệt. Hầu hết đều không đủ sức khỏe thể chất để hoàn thành những công việc lao động cần thiết cho việc bảo dưỡng tăng viện và trong trường hợp bị cướp bóc tấn công cũng không có ngay cả khả năng tự vệ. Ông bèn quyết định chỉ cho mọi người những bài tập nhắm hai mục tiêu rõ rệt là tăng cường thể lực và nắm vững kỹ thuật tự vệ căn bản. Bồ Đề Lạc Ma truyền dạy võ công cho các nhà sư Thiếu Lâm Những bài tập này bao gồm trong ba pho sách còn được lưu truyền là La Hán Thập Bát Thủ, Dịch Cân Kinh và Tẩy Tủy Kinh. Do ảnh hưởng lớn lao của các pho sách này trong giới võ lâm, Bồ Đề Đạt Ma được coi là cha đẻ của võ công Trung Hoa. Thực ra, trước khi Bồ Đề Đạt Ma xuất hiện, võ thuật đã phổ biến trong giới binh gia. Các chiến binh đều được truyền dạy cách thế chiến đấu, đặc biệt là về kiếm và thương pháp. Kiếm và thương là những loại võ khí thiện dụng thuở đó. Tất nhiên đối với dân thường thì việc luyện võ vẫn còn hạn chế. Nhà Đường 618-907 là một thời kỳ chiến loạn trong lịch sử Trung Hoa. Võ thuật, do đó, nở rộ cùng với sự triển khai thêm nhiều loại vũ khí. Các nhà sư Thiếu Lâm được yêu cầu truyền dạy võ thuật để giúp ngăn chống các mối đe dọa đối với triều đình, đồng thời che chở cho các tầng lớp thượng lưu. Việc rèn luyện tập võ tại chùa Thiếu lâm vừa có cơ hội bành trướng ra ngoài lại vừa có điều kiện gạn lọc để lộ rõ các nét đặc sắc. Hệ thống ngũ hình quyền Long – Hổ – Hạc – Xà – Báo Nối tiếp nhà Đường là một giai đoạn phát triển đầy tính sáng tạo của nền võ thuật Trung Hoa. Thái tổ Triệu Khuôn Dẫn, vị hoàng đế khai sáng nhà Tống, đã nổi tiếng trong võ lâm do việc khởi lập môn Thái Tổ Trường Quyền. Đối với nhiều người, Thái Tổ Trường quyền chính là hệ thống ti tổ của nhiều môn võ hiện nay. Vào thời Nam Tống, danh tướng Nhạc Phi góp thêm vào lịch sử võ thuật cổ truyền Trung Hoa các kỹ thuật mới về sử dụng thương và sử dụng tay không trong chiến đấu. Nhiều thế hệ nhân vật võ lâm đã ứng dụng và phát triển kỹ thuật đánh tay không của Nhạc Phi để hình thành môn võ mang tên là Hình Ý Quyền. Đây là sự khởi đầu cho Nhu phái và Nội gia phái trong võ thuật cổ truyền Trung Hoa. Còn tiếp… sưu tầm Văn Hóa – Võ Thuật > Bài Viết Chuyên mục 1. Long quyền luyện thầnGiải thích Lúc luyện tập, không cần toàn thân phải dụng sức, ngầm nghe chân khí tập trung ở đan điền lan truyền khắp thân thể, hai cánh tay trầm tịnh, ngũ tâm tương hợp tức hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân và tim ở giữa thì như thần long bay lên trờ, uốn lượn biến hóa khó Hổ quyền luyện cốtGiải thích Lúc luyện tập, cần phải phát động khí của toàn thân, cánh tay, eo lưng chắc chắn, lực ở nách sung mãn, toàn bộ khí xuyên suốt với nhau, trước sau không được uể oải, lên xuống có thế, mắt mở lớn cổ cứng, mãnh liệt như hổ ra khỏi rừng, thế của hai trảo mạnh như có thể đẩy sập núi Báo quyền luyện lựcGiải thích Cái uy của beo không bằng cọp, nhưng lực thì lớn hơn cọp. Bởi vì beo thích nhảy nhót, cho nên lưng, thận không yếu ớt như cọp. Lúc luyện tập phải dùng tấn đoản mã lên xuống, toàn thân vận lực, song quyền nắm chặt, năm ngón như móc sắt. Vì vậy chiêu thức của báo quyền phần nhiều là nắm thành quyền, còn gọi là Kim báo Xà quyền luyện khíGiải thích Hít thở thu phát chân khí cần phải lấy trầm tịnh, nhu nhuyễn mà chắc thực làm chủ yếu. Như khí của rắn, từng đoạn linh thông, khi nó chưa chạm vào vật thì dường như vô lực; nhưng một khi chạm vào vật thì khí của nó liền thu liễm, vượt hẳn kẻ chỉ có sức bề ngoài. Người có kinh nghiệm tự hiểu được điều này. Luyện khí làm cho thân mềm dẻo mà xuất chiêu, tay chân eo lưng linh hoạt, hai ngón tay phóng ra thu về giống như rắn có hai lưỡi, hơn nữa khi chuyển động thì uốn lượn gãy khúc, chuyển động mà tựa như không chuyển động, ngừng lại mà như không ngừng lại. Cho nên được gọi là luyện đến chí cương thì cũng thành mềm như ngón tay, là chỉ điều này Hạc quyền luyện tinhGiải thíchMôn quyền này lấy sự thích nghi động tác chậm rãi hay gấp gáp làm chủ yếu. Bở vì tinh, túy của hạc là ở đôi chân, thần thái của hạc ở trong cái tịnh, người học bắt trước được phép này. Cho nên lúc luyện tập, phải ngưng tụ tinh và đúc lên thần, buông lõng tay mà vận khí. Cho nên mới được gọi là thần nhàn trí rỗi, tâm trí và chiêu thức đều quên, đứng một mình trên vách núi treo leo. Người luyện âm thầm một mình, khi luyện lâu thành thục, tự sẽ được cái ở ngoài lời nói, không thể nóng vội mà lãnh ngộ được. trích Thiếu lâm Đại danh quyền ST

thieu lam ngu quy