theo lời chúa nói
Chúng ta tránh điều đó bằng cách sống theo lời khuyên này của Chúa Giê-su: "Trước hết, hãy tìm-kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công-bình của Ngài" ( Mat 6:33 ). Thật khích lệ biết bao khi nhìn thấy các tôi tớ của Đức Chúa Trời—trẻ tuổi cũng như lớn tuổi—áp
Tôi đã nói sẽ gìn-giữ lời Chúa. 58 Tôi đã hết lòng cầu-khẩn ơn Chúa. Xin hãy thương-xót tôi tùy lời của Chúa. Xin hãy ban cho tôi sự thông-sáng tùy theo lời Chúa. 170 Nguyện lời cầu-khẩn tôi thấu đến trước mặt Chúa.
theo lời chúa nói, phim theo loi chua noi, xem phim theo loi chua noi, download theo loi chua noi, thong tin theo loi chua noi, hinh anh theo loi chua noi
Vay Tien Online Me. Tiếp tục suy tư về thánh Giuse, trong buổi tiếp kiến chung sáng thứ Tư 15/12 Đức Thánh Cha đã nói về thánh Giuse “con người thinh lặng”. Hồng Thuỷ - Vatican News Đức Thánh Cha nói rằng các sách Phúc Âm không tường thuật lời nào của thánh Giuse, nhưng trình bày ngài như một kiểu mẫu về việc chú ý lắng nghe lời Chúa và hành động theo lời đó. Thật vậy, sự im lặng của thánh Giuse là dấu hiệu của tâm hồn chiêm niệm. Sự khiêm nhường thầm lặng của thánh nhân dạy chúng ta dành chỗ trong tâm hồn mình cho Chúa Giêsu và do đó nhận biết ý muốn của Chúa Cha đối với cuộc sống của chúng ta. Chúa Giêsu học được tầm quan trọng của sự thinh lặng từ gương của thánh Giuse và Mẹ Maria, và đã dạy các môn đệ của ngài rèn luyện điều đó. Đức Thánh Cha nhắc các tín hữu rằng chúng ta cũng được kêu gọi thực hiện sự thinh lặng nội tâm và chăm chú lắng nghe lời Chúa, kẻo những lo lắng, cám dỗ và sợ hãi hàng ngày khiến lời nói của chúng ta lạc lối và gây tổn thương cho người khác. Mặc dù không dễ dàng, nhưng nuôi dưỡng sự thinh lặng chiêm niệm là một con đường chắc chắn dẫn đến sự hiểu biết đích thực về bản thân và tăng trưởng đời sống tâm linh. Trước khi Đức Thánh Cha bắt đầu bài giáo lý, cộng đoàn cùng nghe đoạn sách trích từ thư thánh Giacôbê 3, “Ai không vấp ngã về lời nói, ấy là người hoàn hảo, có khả năng kiềm chế toàn thân... Cái lưỡi cũng vậy nó là một bộ phận nhỏ bé của thân thể, mà lại huênh hoang làm được những chuyện to lớn... Ta dùng lưỡi mà chúc tụng Chúa là Cha chúng ta, ta cũng dùng lưỡi mà nguyền rủa những con người đã được làm ra theo hình ảnh Thiên Chúa. Từ cùng một cái miệng, phát xuất lời chúc tụng và lời nguyền rủa”. Kính mời quý vị nghe bài giáo lý của Đức Thánh Cha. Anh chị em thân mến, chào anh chị em! Chúng ta tiếp tục suy tư về thánh Giuse. Sau khi đã trình bày về môi trường sống của ngài, vai trò của ngài trong lịch sử cứu độ, và trình bày về ngài như là người công chính và hôn phu của Mẹ Maria, hôm nay tôi muốn xem xét một khía cạnh quan trọng khác nơi con người ngài đó là sự thinh lặng. Ngày nay, rất nhiều lần chúng ta cần sự thinh lặng. Thinh lặng rất quan trọng, tôi bị đánh động bởi một câu trong Sách Khôn ngoan, mà khi đọc nó tôi nghĩ về lễ Giáng sinh. Đó là “Khi đêm chìm trong sự im lặng sâu thẳm nhất, thì lời của người đã xuống trần gian”. Trong khoảnh khắc im lặng nhất Thiên Chúa đã tự tỏ mình ra. Điều quan trọng là phải nghĩ về sự im lặng trong thời đại mà dường như nó không có nhiều giá trị lắm. Các sách Phúc âm không tường thuật bất kỳ lời nào của thánh Giuse thành Nadarét. Ngài không nói lời nào. Điều này không có nghĩa là ngài là người lầm lì. Không! có một lý do sâu xa hơn. Với sự thinh lặng của mình, thánh Giuse xác nhận điều mà thánh Augustinô viết “Theo thước đo mà Ngôi Lời - Ngôi Lời làm người - lớn lên trong chúng ta thì lời nói giảm đi”[1]. Theo thước đo mà Chúa Giêsu, đời sống thiêng liêng tăng lên, thì lời nói bớt đi. Chúng ta có thể nói rằng những người nói như vẹt bớt nói đi một tí. Chính thánh Gioan Tẩy Giả, là tiếng kêu trong hoang địa “Hãy dọn đường cho Chúa” Mt 3, 1, đã nói về Ngôi Lời “Người phải lớn lên còn tôi phải nhỏ lại” Ga 3,30. Điều này có nghĩa là Người phải nói còn tôi phải im lặng. Qua sự thinh lặng của mình, thánh Giuse mời gọi chúng ta hãy dành chỗ cho sự Hiện diện của Ngôi Lời đã mặc lấy xác phàm, cho Chúa Giêsu. Sự thinh lặng của thánh Giuse không phải là sự khuyết tật, không phải là sự lầm lì; đó là một sự im lặng đầy lắng nghe, một sự im lặng cần cù, một sự im lặng bộc lộ nội tâm cao cả của ngài. Thánh Gioan Thánh Giá nhận xét “Chúa Cha đã nói một lời, và đó là Con của Người, và Lời này luôn luôn nói trong sự thinh lặng vĩnh cửu, và trong thinh lặng, Lời này phải được linh hồn lắng nghe”[2]. Đức Thánh Cha nói tiếp Chúa Giêsu đã được lớn lên trong “trường học” này, trong ngôi nhà ở Nadarét, với gương mẫu hàng ngày của Đức Maria và Thánh Giuse. Và không có gì ngạc nhiên khi chính Người đã tìm kiếm những khoảng thinh lặng trong những ngày của Người x. Mt 14,23 và đã mời gọi các môn đệ hãy có một kinh nghiệm như thế “Anh em hãy vào nơi vắng vẻ, nghỉ ngơi một lát” Mc 6,31. Thật tốt biết bao nếu mỗi người chúng ta, theo gương thánh Cả Giuse, có thể tìm lại chiều kích chiêm niệm của cuộc sống, được mở rộng cho sự thinh lặng. Nhưng từ kinh nghiệm, chúng ta đều biết rằng điều đó không hề dễ dàng sự im lặng làm chúng ta sợ hãi đôi chút, bởi vì nó đòi chúng ta nhìn sâu hơn vào bản thân và đối diện với phần chân thật nhất của chúng ta. Rất nhiều người sợ sự im lặng, họ phải nói, hoặc nghe, radio, tivi…, nhưng họ không thể chấp nhận sự thinh lặng vì họ sợ. Triết gia Pascal nhận xét rằng “tất cả những bất hạnh của con người đều xuất phát từ một sự thật duy nhất, đó là họ không thể yên lặng trong căn phòng riêng của mình”[3]. Anh chị em thân mến, chúng ta hãy học nơi thánh Giuse cách vun trồng những khoảng không gian thinh lặng, nơi mà một Lời khác, là Chúa Giêsu, Ngôi Lời, có thể xuất hiện đó là lời của Chúa Thánh Thần, Đấng ngự trong chúng ta, Đấng mang Chúa Giêsu. Không dễ dàng để nhận ra Tiếng nói đó, vốn rất hay bị lẫn lộn cùng với muôn ngàn tiếng lo lắng, cám dỗ, ham muốn và hy vọng có trong lòng chúng ta; nhưng nếu không có sự huấn luyện thực sự từ việc thực hành im lặng này, thì ngay cả lời nói của chúng ta cũng có thể là tồi tệ, gây hại. Thay vì làm cho sự thật tỏa sáng, nó có thể trở thành một vũ khí nguy hiểm. Thật vậy, lời nói của chúng ta có thể trở thành xu nịnh, khoác lác, dối trá, đâm sau lưng và vu khống. Đó là một sự thật, như Sách Huấn Ca đã nhắc nhở chúng ta, “cái lưỡi giết hại nhiều hơn gươm giáo” 28,18. Chúa Giêsu đã nói rõ bất cứ ai nói xấu anh chị em mình, ai nói xấu người thân cận, là kẻ giết người x. Mt 5,21-22. Giết người bằng lưỡi. Chúng ta không tin điều này nhưng đó là sự thật. Chúng ta hãy suy nghĩ một chút về những lần chúng ta giết người bằng lưỡi của mình, chúng ta sẽ thấy xấu hổ! Nhưng suy nghĩ về điều này sẽ giúp ích cho chúng ta rất nhiều. Sự khôn ngoan trong Kinh Thánh khẳng định rằng “Sống hay chết đều do cái lưỡi, ai yêu chuộng nó sẽ lãnh nhận hậu quả” Cn 18,21. Và trong thư của mình, như chúng ta đã đọc lúc đầu, thánh Giacôbê khai triển chủ đề cổ xưa này về quyền lực, khía cạnh tích cực và tiêu cực, của lời nói với những ví dụ nổi bật “Ai không vấp ngã về lời nói, ấy là người hoàn hảo, có khả năng kiềm chế toàn thân... Cái lưỡi cũng vậy nó là một bộ phận nhỏ bé của thân thể, mà lại huênh hoang làm được những chuyện to lớn... Ta dùng lưỡi mà chúc tụng Chúa là Cha chúng ta, ta cũng dùng lưỡi mà nguyền rủa những con người đã được làm ra theo hình ảnh Thiên Chúa. Từ cùng một cái miệng, phát xuất lời chúc tụng và lời nguyền rủa” 3,2-10. Đức Thánh Cha giải thích Đây là lý do tại sao chúng ta phải học nơi thánh Giuse để trau dồi sự thinh lặng không gian nội tâm trong ngày sống của chúng ta, trong đó chúng ta để cho Chúa Thánh Thần có cơ hội tái tạo chúng ta, an ủi và sửa chữa chúng ta. Tôi không bảo là hãy câm lặng. Không. Hãy thinh lặng. Nhưng mỗi người chúng ta hãy nhìn vào nội tâm, nhiều khi chúng ta đang làm một công việc và khi hoàn thành, ngay lập tức chúng ta tìm điện thoại di động để làm việc khác... chúng ta luôn như thế này. Và điều này không giúp ích được gì, điều này khiến chúng ta rơi vào tình trạng hời hợt. Chiều sâu của trái tim lớn lên cùng với sự thinh lặng, một sự thinh lặng không phải là câm lặng mà là khoảng trống cho sự khôn ngoan, suy tư và Thánh Thần. Chúng ta sợ những khoảnh khắc thinh lặng, đừng sợ! Nó sẽ giúp cho chúng ta rất nhiều. Và, điều thiện ích đối với trái tim của chúng ta cũng sẽ chữa lành cái lưỡi của chúng ta, lời nói của chúng ta và trên tất cả những lựa chọn của chúng ta. Trên thực tế, thánh Giuse đã kết hợp sự thinh lặng với hành động. Thánh nhân không nói, nhưng ngài đã hành động, và do đó thể hiện điều Chúa Giêsu đã từng nói với các môn đệ của Người “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy Lạy Chúa! Lạy Chúa!’ là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi” Mt 7,21. Thinh lặng, nói điều đúng, cắn lưỡi một chút đôi khi tốt cho bạn thay vì nói những điều vô nghĩa. Chúng ta hãy kết thúc với lời kinh nguyện Lạy thánh Giuse, con người thinh lặng, trong Tin Mừng ngài đã không nói một lời nào, xin dạy chúng con đừng nói những lời vô ích, để khám phá lại giá trị của những lời nói xây dựng, khuyến khích, an ủi và nâng đỡ. Xin gần gũi những người phải chịu đựng những lời nói làm tổn thương, như vu khống và đâm thọc sau lưng, và xin giúp chúng con luôn kết hợp lời nói với việc làm. Amen. [1] Diễn từ 288, 5 PL 38, 1307. [2] Những lời của ánh sáng và tình yêu, BC, MADRID, 417, số 99. [3] Pensées, 139.
“Chớ để lời dữ nào ra khỏi miệng anh em, nhưng chỉ nói những lời tốt lành giúp vững mạnh”.—Ê-PHÊ-SÔ 429. 1-3. a Đức Giê-hô-va ban cho chúng ta món quà tốt lành nào? Món quà này có thể bị lạm dụng ra sao? b Chúng ta nên dùng món quà lời nói như thế nào? Một người cha tặng cho con trai ở tuổi thanh thiếu niên chiếc xe đạp. Ông rất vui khi tặng cho con món quà đặc biệt ấy. Nhưng nói sao nếu người con lái xe cách cẩu thả, đâm vào người khác và khiến họ bị thương? Người cha sẽ cảm thấy thế nào? 2 Đức Giê-hô-va là đấng ban “mọi món quà tốt lành và hoàn hảo” Gia-cơ 117. Một trong những món quà tốt lành mà ngài ban cho chúng ta là khả năng giao tiếp bằng lời nói. Món quà này giúp chúng ta bày tỏ suy nghĩ và cảm xúc. Chúng ta có thể nói những điều giúp ích cho người khác và làm họ cảm thấy vui. Nhưng những gì chúng ta nói cũng có thể gây hại cho người khác và khiến họ bị tổn thương. 3 Lời nói có quyền lực mạnh mẽ. Đức Giê-hô-va dạy chúng ta biết làm thế nào để dùng món quà này cách khôn ngoan. Lời ngài phán với chúng ta “Chớ để lời dữ nào ra khỏi miệng anh em, nhưng chỉ nói những lời tốt lành giúp vững mạnh theo nhu cầu, hầu mang lại lợi ích cho người nghe” Ê-phê-sô 429. Hãy xem làm sao chúng ta có thể dùng món quà mà Đức Chúa Trời ban theo cách làm ngài vui lòng và khích lệ người khác. HÃY THẬN TRỌNG TRONG LỜI NÓI 4, 5. Chúng ta học được gì về sức mạnh của lời nói qua những câu châm ngôn trong Kinh Thánh? 4 Lời nói có sức mạnh, thế nên chúng ta cần thận trọng trong lời nói cũng như cách nói. Châm ngôn 154 cho biết “Lưỡi điềm đạm là một cây sự sống, nhưng lời lươn lẹo gây nên nỗi tuyệt vọng”. Giống như một cây xanh tươi đem lại sự sống và khiến chúng ta cảm thấy dễ chịu, lời nói tử tế sẽ làm cho người nghe được tươi tỉnh. Trái lại, những lời gay gắt sẽ khiến người khác bị tổn thương và buồn lòng.—Châm ngôn 1821. Những lời tử tế mang lại sự tươi tỉnh 5 Châm ngôn 1218 viết “Lời nói thiếu suy nghĩ như bao nhát gươm đâm”. Những lời thiếu tử tế có thể gây đau lòng và phá hủy các mối quan hệ. Có lẽ bạn vẫn còn nhớ lần mà một người nói những lời thiếu tử tế và khiến bạn bị tổn thương nặng nề. Tuy nhiên, câu Châm ngôn trên nói tiếp “Lưỡi người khôn ngoan là phương thuốc chữa lành”. Những lời tử tế có thể xoa dịu tấm lòng đau thương và phục hồi các mối quan hệ bị tổn hại do sự hiểu lầm. Đọc Châm ngôn 1624. Nếu ý thức rằng lời nói của mình có thể ảnh hưởng đến người khác, chúng ta sẽ thận trọng trong cách nói năng. 6. Tại sao việc kiểm soát lời nói đòi hỏi nhiều nỗ lực? 6 Một lý do khác chúng ta cần thận trọng trong lời nói là vì tất cả chúng ta đều bất toàn. Kinh Thánh cho biết lòng con người hướng về điều xấu xa’ và lời nói của chúng ta thường tiết lộ điều ở trong lòng mình Sáng thế 821; Lu-ca 645. Việc kiểm soát lời nói có thể đòi hỏi nhiều nỗ lực. Đọc Gia-cơ 32-4. Dù vậy, chúng ta cần tiếp tục nỗ lực để cải thiện cách nói năng của mình. 7, 8. Lời nói của chúng ta có thể ảnh hưởng thế nào đến mối quan hệ với Đức Giê-hô-va? 7 Chúng ta cũng cần thận trọng trong lời nói vì chúng ta phải chịu trách nhiệm trước mắt Đức Giê-hô-va về lời nói và cách nói năng của mình. Gia-cơ 126 nói “Nếu ai nghĩ mình là người thờ phượng Đức Chúa Trời mà không biết kìm giữ lưỡi mình thì người ấy đang lừa dối lòng mình, và sự thờ phượng của người ấy là vô ích”. Vậy nếu không thận trọng trong lời nói, chúng ta có thể làm tổn hại, thậm chí là hủy hoại mối quan hệ của mình với Đức Giê-hô-va.—Gia-cơ 38-10. 8 Rõ ràng, chúng ta có những lý do chính đáng để thận trọng trong lời nói cũng như cách nói. Để dùng món quà lời nói theo ý muốn của Đức Giê-hô-va, chúng ta cần biết những cách nói năng nào mình phải tránh. NHỮNG LỜI GÂY PHÁ ĐỔ 9, 10. a Cách nói năng nào rất phổ biến trong thế gian ngày nay? b Tại sao chúng ta phải tránh dùng ngôn từ tục tĩu? 9 Ngôn từ tục tĩu rất phổ biến trong thế gian ngày nay. Nhiều người nghĩ rằng phải chửi thề hoặc dùng những từ khiếm nhã thì mới có thể nhấn mạnh được điều muốn nói. Các diễn viên hài thường đùa giỡn bậy bạ và dùng ngôn từ tục tĩu để gây cười. Tuy nhiên, sứ đồ Phao-lô nói “Anh em phải lột bỏ hết những điều như thịnh nộ, giận dữ, xấu xa, lăng mạ và lời tục tĩu ra từ miệng mình” Cô-lô-se 38. Ông cũng nói rằng những lời “bông đùa tục tĩu” không nên được nhắc đến trong vòng tín đồ đạo Đấng Ki-tô chân chính.—Ê-phê-sô 53, 4. 10 Ngôn từ tục tĩu là điều ô uế và đáng gớm ghiếc đối với Đức Giê-hô-va và những người yêu mến ngài. Theo Kinh Thánh, “ô uế” là một trong “các việc làm của xác thịt” Ga-la-ti 519-21. “Ô uế” bao gồm nhiều loại tội khác nhau, và một thói quen ô uế này có thể dẫn đến thói quen ô uế khác. Nếu một người có thói quen ô uế là nói năng tục tĩu và không chịu thay đổi thì có thể sẽ không được ở trong hội thánh.—2 Cô-rinh-tô 1221; Ê-phê-sô 419; xin xem Phụ lục 23. 11, 12. a Khi nào việc nói về người khác trở nên tai hại? b Tại sao chúng ta phải tránh vu khống người khác? 11 Chúng ta cũng cần tránh thày lay. Việc quan tâm đến người khác và chia sẻ thông tin về bạn bè cũng như gia đình là điều tự nhiên. Ngay cả vào thế kỷ thứ nhất, những tín đồ thời ban đầu cũng muốn biết về tình trạng của anh em đồng đạo và xem mình có thể giúp được gì Ê-phê-sô 621, 22; Cô-lô-se 48, 9. Nhưng nói chuyện về người khác có thể rất dễ trở thành thày lay. Nếu lan truyền chuyện thày lay, có thể chúng ta sẽ nói điều sai sự thật hoặc tiết lộ chuyện lẽ ra phải giữ kín. Nếu không cẩn thận, những lời nói tiêu cực này có thể trở thành những lời cáo buộc dối trá, hay vu khống. Người Pha-ri-si đã vu khống Chúa Giê-su khi buộc tội ngài về những điều ngài không làm Ma-thi-ơ 932-34; 1222-24. Sự vu khống làm tổn hại danh tiếng của người khác, dẫn đến tranh cãi và nhiều nỗi đau, cũng như hủy hoại tình bạn.—Châm ngôn 2620. 12 Đức Giê-hô-va muốn chúng ta dùng lời nói để giúp đỡ và khích lệ người khác, chứ không phải biến bạn thành thù. Đức Giê-hô-va ghét những người “gieo bất hòa giữa anh em” Châm ngôn 616-19. Kẻ vu khống đầu tiên là Sa-tan Ác Quỷ, hắn đã vu khống chính Đức Chúa Trời Khải huyền 129, 10. Trong thế gian ngày nay, người ta thường nói dối về người khác. Nhưng điều này không nên có trong hội thánh đạo Đấng Ki-tô Ga-la-ti 519-21. Vì thế, chúng ta cần thận trọng về những gì mình nói và luôn suy nghĩ trước khi nói. Trước khi truyền đi thông tin về một ai đó, hãy tự hỏi “Tin này có thật không? Lan truyền tin này có phải là tử tế không? Có giúp ích gì không? Mình có muốn người mà mình đang nói đến nghe thấy điều mình nói không? Mình sẽ cảm thấy thế nào nếu người khác nói như thế về mình?”.—Đọc 1 Tê-sa-lô-ni-ca 411. 13, 14. a Những lời xúc phạm có thể tác động thế nào đến người khác? b Lăng mạ là gì? Tại sao tín đồ đạo Đấng Ki-tô phải tránh nói những lời lăng mạ? 13 Ai trong chúng ta cũng từng nói những lời mà sau này mình phải hối tiếc. Nhưng chúng ta không muốn có thói quen chỉ trích hoặc nói những lời cay nghiệt hay thiếu tử tế. Những lời xúc phạm không có chỗ trong đời sống của chúng ta. Những lời xúc phạm có thể làm người khác mất phẩm giá và khiến họ cảm thấy vô dụng. Trẻ em rất dễ bị tổn thương, vì thế chúng ta cần đặc biệt thận trọng để không nói những lời khiến các em ngã lòng.—Cô-lô-se 321. 14 Kinh Thánh cảnh báo chúng ta về một loại lời nói xúc phạm rất tai hại, đó là lăng mạ. Phao-lô nói “Hãy từ bỏ mọi sự cay đắng hiểm độc, tức giận, thịnh nộ, quát tháo, lăng mạ” Ê-phê-sô 431. Lăng mạ là thường xuyên sỉ nhục người khác với mục đích làm họ tổn thương. Thật đáng buồn nếu ai trong chúng ta đối xử với người hôn phối hoặc con cái của mình như thế! Nếu một người không chịu từ bỏ cách nói năng này thì sẽ không còn hội đủ điều kiện ở trong hội thánh 1 Cô-rinh-tô 511-13; 69, 10. Như vừa xem xét, việc dùng những lời tục tĩu, dối trá hoặc thiếu tử tế sẽ gây hại cho mối quan hệ của chúng ta với Đức Giê-hô-va và với người khác. NHỮNG LỜI GIÚP VỮNG MẠNH 15. Những lời nói như thế nào sẽ giúp củng cố các mối quan hệ? 15 Làm thế nào chúng ta có thể dùng món quà lời nói theo ý muốn Đức Giê-hô-va? Dù Kinh Thánh không cho biết chính xác chúng ta nên hoặc không nên nói gì, nhưng Kinh Thánh khuyến khích chúng ta “chỉ nói những lời tốt lành giúp vững mạnh” Ê-phê-sô 429. Những lời giúp vững mạnh là những lời nói tử tế, đứng đắn và đúng sự thật. Đức Giê-hô-va muốn chúng ta dùng lời nói để giúp đỡ và khích lệ người khác. Điều này có thể không dễ, vì thường thì nói những lời tích cực đòi hỏi nhiều nỗ lực hơn là nói những lời thiếu suy nghĩ hay cay nghiệt Tít 28. Hãy xem một số cách mà chúng ta có thể dùng lời nói để giúp người khác vững mạnh. 16, 17. a Tại sao chúng ta nên khen người khác? b Chúng ta có thể khen những ai? 16 Cả Đức Giê-hô-va và Chúa Giê-su đều rộng rãi đưa ra lời khen. Chúng ta muốn noi gương hai đấng ấy Ma-thi-ơ 317; 2519-23; Giăng 147. Để lời khen thật sự khích lệ người khác, chúng ta cần tinh ý và chân thành quan tâm đến họ. Châm ngôn 1523 nói “Lời nói đúng lúc thật tốt biết bao!”. Thật vậy, chúng ta được khích lệ khi ai đó chân thành khen mình vì đã làm việc siêng năng hoặc bày tỏ lòng quý trọng về điều mình đã làm.—Đọc Ma-thi-ơ 712; xin xem Phụ lục 27. 17 Nếu bạn tập thói quen tìm điểm tốt nơi người khác thì sẽ dễ để đưa ra lời khen chân thành. Chẳng hạn, có lẽ bạn để ý thấy một anh chị trong hội thánh chuẩn bị bài giảng kỹ hoặc nỗ lực bình luận trong các buổi nhóm họp. Hoặc một bạn trẻ giữ vững lập trường tại trường học, hay một anh chị lớn tuổi đều đặn tham gia thánh chức. Có lẽ những lời bày tỏ lòng quý trọng chính là điều họ đang cần. Người chồng cũng cần nói với vợ rằng anh yêu thương và quý trọng vợ Châm ngôn 3110, 28. Như cây cần ánh sáng và nước thì con người cũng cần cảm thấy được quý trọng, đặc biệt là trẻ em. Hãy tìm cơ hội để khen về những đức tính tốt và nỗ lực của các em. Lời khen có thể giúp các em can đảm, tự tin và thôi thúc các em cố gắng nhiều hơn để làm điều đúng. Chúng ta có thể khích lệ và an ủi người khác qua lời nói và cách nói của mình 18, 19. Tại sao chúng ta nên nỗ lực hết sức để khích lệ và an ủi người khác? Chúng ta có thể làm điều này bằng cách nào? 18 Khi khích lệ và an ủi người khác, chúng ta đang noi gương Đức Giê-hô-va. Ngài quan tâm sâu sắc đến “người thấp hèn” và “người bị giày vò” Ê-sai 5715, các chú thích. Đức Giê-hô-va muốn chúng ta “tiếp tục khích lệ nhau” và “an ủi người buồn nản” 1 Tê-sa-lô-ni-ca 511, 14. Ngài nhìn thấy và quý trọng nỗ lực của chúng ta khi cố gắng làm thế. 19 Có lẽ bạn thấy một anh chị trong hội thánh bị nản lòng hoặc đau buồn. Bạn có thể nói gì để giúp người ấy? Có lẽ bạn không thể giải quyết vấn đề, nhưng hãy cho người ấy biết bạn quan tâm đến họ. Chẳng hạn, bạn có thể dành thời gian cho người ấy. Bạn có thể đọc một câu Kinh Thánh khích lệ hoặc đề nghị cùng người ấy cầu nguyện Thi thiên 3418; Ma-thi-ơ 1029-31. Hãy cho người ấy biết các anh chị trong hội thánh rất yêu thương họ 1 Cô-rinh-tô 1212-26; Gia-cơ 514, 15. Hãy nói theo cách cho thấy những gì bạn nói là chân thật và bạn thật sự tin điều mình nói.—Đọc Châm ngôn 1225. 20, 21. Điều gì khiến cho lời khuyên dễ chấp nhận hơn? 20 Chúng ta cũng có thể giúp người khác vững mạnh qua việc cho lời khuyên hữu ích. Là người bất toàn, tất cả chúng ta đôi khi cần được khuyên. Châm ngôn 1920 nói “Hãy nghe lời khuyên và nhận sự sửa dạy, hầu mai sau trở nên khôn ngoan”. Không chỉ các trưởng lão mới có thể khuyên người khác. Cha mẹ cần khuyên dạy con cái Ê-phê-sô 64. Các chị cũng có thể đưa ra lời khuyên hữu ích cho những chị khác Tít 23-5. Vì yêu thương anh em, chúng ta muốn đưa ra lời khuyên sao cho người nghe không cảm thấy nản lòng. Điều gì có thể giúp chúng ta làm thế? 21 Có lẽ bạn vẫn còn nhớ lần được một người cho lời khuyên theo cách bạn cảm thấy dễ chấp nhận. Tại sao lời khuyên ấy hữu hiệu? Có lẽ bạn cảm thấy người ấy thật sự quan tâm đến bạn, hoặc người ấy đưa ra lời khuyên cách tử tế và yêu thương Cô-lô-se 46. Rất có thể lời khuyên đó dựa trên Kinh Thánh 2 Ti-mô-thê 316. Dù chúng ta có trích trực tiếp từ Kinh Thánh hay không thì những lời khuyên của chúng ta nên dựa vào Kinh Thánh. Chúng ta không nên áp đặt quan điểm của mình lên người khác hoặc áp dụng sai câu Kinh Thánh để ủng hộ ý kiến cá nhân. Nhớ lại cách bạn được khuyên có thể giúp bạn khi khuyên người khác. 22. Bạn muốn dùng món quà lời nói như thế nào? 22 Khả năng giao tiếp bằng lời nói là món quà từ Đức Chúa Trời. Tình yêu thương dành cho ngài thôi thúc chúng ta dùng món quà này một cách đúng đắn. Hãy nhớ rằng lời nói có sức mạnh để phá đổ hoặc giúp vững mạnh. Vậy hãy nỗ lực hết sức để dùng lời nói hầu khích lệ và làm người khác vững mạnh.
BÀI 61 HOÀN THIỆN NHÂN CÁCH – SỐNG THEO SỰ THẬT LÀ LỜI CHÚA 1. LỜI CHÚA “Tôi sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi.” Ga 18, 37b. 2. CÂU CHUYỆN CON THUYỀN THÀNH THẬT SẼ LUÔN TỒN TẠI. Trước đây có hai người bạn thân thiết, một người tên là Thông Minh, một người tên là Thành Thật. Ngày nọ hai người rủ nhau lên thuyền đi ngao du đó đây. Nhưng sau đó gặp cơn bão lớn, chiếc thuyền của họ bị gió bão sắp bị nhấn chìm. Chiếc thuyền cứu hộ nhỏ bé chỉ có một chỗ ngồi. Người thanh niên tên Thông Minh thấy tình hình nguy cấp đã giành ngồi vào chỗ duy nhất trên thuyền cứu hộ và đẩy anh bạn Thành Thật rơi xuống biển. Nhưng người thanh niên tên Thành Thật đã may mắn bám được vào một mảnh ván trôi trên biển và được sóng gió đẩy đến một đảo nhỏ hoang vắng. Chẳng bao lâu từ xa có một chiếc thuyền với âm thanh rộn ràng vui nhộn đang tiến tới. Thành thật liền đứng dậy vui mừng chờ con thuyền tới gần. Anh thấy trên thuyền có treo lá cờ đề chữ Sung Sướng. Thành Thật vội gọi to “Sung Sướng, Sung Sướng ! Tôi là Thành Thật đây. Anh hãy cứu tôi với.” Sung Sướng vừa nghe tiếng gọi liền đáp “Không thể ! Không thể ! Nếu tôi mà có thành thật đi cùng thì sẽ không thể sung sướng được nữa. Anh hãy nhìn xem trên thế giới này, có biết bao người vì nói thật nên đã không thể sống sung sướng”. Vừa dứt lời, Sung Sướng liền rẽ thuyền đi sang hướng khác. Sau đó, một chiếc thuyền nhỏ khác treo lá cờ có chữ Địa Vị đi tới. Thành Thật vội gọi to “Địa vị, Địa vị !” Tôi là Thành Thật đây. Anh có thể cho tôi lên thuyền để về nhà được không ?” Địa Vị nghe tiếng gọi liền lập tức xoay mũi thuyền chạy xa đảo và nói “Không được, Không được ! Tôi không thể cho anh lên thuyền của tôi. Địa vị tôi đang có thật không dễ chút nào. Nếu như có anh đi theo thì tôi sẽ khó giữ vững địa vị của mình ! Thành Thật vô cùng thất vọng khi thấy Địa Vị mỗi lúc một rời xa. Trong lòng tràn ngập nỗi buồn thất vọng. Thành Thật đành ngồi tiếp tục đợi chờ. Rất lâu sau lại có một con thuyền khác treo lá cờ Cạnh Tranh tới gần liền nói “Cạnh Tranh, Cạnh Tranh”. Tôi là Thành Thật. Anh có thể cho tôi lên thuyền của anh về nhà được không ?” Cũng như những con thuyền trước, Canh Tranh vừa nghe thấy liền từ chối “Anh đừng đem sự phiền toái đến cho tôi ! Hiện giờ thế giới đang cạnh tranh khốc liệt. Nếu có anh ở gần thì làm sao tôi có thể cạnh tranh được với kẻ khác ?” Nói xong, Cạnh Tranh lập tức rời thuyền đi xa. Bấy giờ bầu trời đột nhiên bị mây đen kéo đến bao phủ và sấm sét bắt đầu nổi lên ầm ầm. Các cơn cuồng phong khiến mặt biển nổi sóng dữ dội. Thành Thật đang lúc tuyệt vọng chợt nghe thấy một âm thanh vừa êm ái vừa tha thiết “Mời Thành Thật lên thuyền”. Thành Thật nhìn lên thì nhận ra chủ thuyền là ông lão Thời Gian, liền hỏi “Tại sao ông lại cứu cháu ?” Lão Thời Gian mỉm cười đáp “Vì chỉ Thời Gian mới chứng minh được giá trị tốt đẹp của Thành Thật cháu ạ !” Trong cuộc hành trình trở về nhà, ông lão Thời Gian đã chỉ vào những con thuyền bị sóng đánh tan hoang, trên đó có treo những lá cờ Thông Minh, Sung Sướng, Địa Vị và Cạnh Tranh… rồi nói “Thành Thật rất cần trong cuộc sống. Vì nếu không có Thành Thật thì Thông Minh sẽ làm hại bản thân; Sung Sướng cũng không kéo dài được lâu; Địa Vị chỉ là hư ảo và Cạnh Tranh cũng chỉ mang lại thành công nhất thời mà thôi !” 3. SUY NIỆM 1 Đức Giê-su là Sự Thật mà Thiên Chúa đã mặc khải cho loài người Người xưng mình “là đường, là sự thật và là sự sống” Ga 14,6. Người đã khẳng định trước toà quan Phi-la-tô “Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi.” Ga 18,37. Người dạy môn đệ phải tôn trọng sự thật “Có” thì phải nói “có”, “không” thì phải nói “không”. Thêm thắt điều gì là do ác quỷ.” Mt 5,37. 2 Giáo dục Việt Nam hiện đang báo động vì chạy theo thành tích thi đua Ở một trường tiểu học X nọ, trong tiết thi kiểm tra học kỳ về môn toán của học sinh lớp 5, giáo viên coi thi đã giải đề thi toán trên bảng rồi bảo học sinh chép và sửa vào bài thi, cô giáo nói “Chuyện này chỉ có cô cháu mình biết với nhau thôi nhé”. Còn các em học sinh hầu hết đi thi đều không tự tin, dù đã có học bài. Các em luôn bí mật mang theo tài liệu, câu đáp án trả lời đề cương thi được photo rất nhỏ để quay phim’. Và các em coi đó là chuyện bình thường ai cũng làm’ – Ai không làm là dại ! Tội gì mà phải hao hơi tốn sức học cho nhọc công ! Một nền giáo dục đậm màu gian dối mà các em học sinh đã hấp thụ ngay từ nhỏ như thế, thì thử hỏi thế hệ tương lai của xã hội, đất nước, Giáo hội sau này sẽ ra sao ? Trong bối cảnh như thế thì sự thật, chân lý chỉ còn là những thuật ngữ xa vời. Ở khắp nơi đâu người ta cũng thấy đồ Zỏm’ người dỏm, văn bằng dỏm, hàng hóa dỏm…, mà nếu không tinh ý, ham của rẻ… sẽ dễ dàng bị mắc lừa. 3 Lời thề của Gandhi MAHATMA GANDHI được coi là vị Cha già của dân tộc Ấn, khi còn nhỏ có lần đã phạm tội nói dối mẹ. Bà mẹ đã tuyệt thực và nói “Thà để mẹ chết còn hơn là thấy con hèn nhát nói dối vì không muốn nhận lỗi”. Cậu Gandhi đã khóc lóc xin mẹ tha nhưng mẹ nhất định không chịu, nên cuối cùng cậu đã lấy cục than hồng bỏ lên bàn tay và thề với mẹ từ nay tuyệt đối sẽ không bao giờ dám nói dối nữa. Khi ấy bà mẹ mới ôm con vào lòng và tha thứ cho cậu. Từ đó vết thẹo trong lòng bàn tay của Gandhi là một dấu chứng để cả thế giới đều có thể tin tưởng vào lời nói trung thực của ông. Gandhi đã thề, và có lẽ là lời thề duy nhất của ông trước người mẹ kính yêu, và ông đã không bao giờ phản bội lại lời thề hứa đó. 4 Chúng tôi phải làm gì ? Trừ trường hợp cần giữ kín không nói ra những điều bí mật liên quan tới danh dự cá nhân, và những bí mật mang tính tập thể cần phải bảo vệ, còn bình thường chúng ta nên luôn nói thật. Không cần phải thề thốt để nhờ thế giá của Thiên Chúa làm chứng cho lời mình nói là thật, như lời Chúa dạy “Đừng thề chi cả” Mt 5,33. 4. SINH HOẠT Bạn có đồng ý với câu người ta thường nói “Hễ nói thì phải nói thật. Nhưng không phải mọi sự thật đều nên nói ra” ? Tại sao ? 5. LỜI CẦU Lạy Chúa Giê-su. Xin cho chúng con ý thức giá trị của Sự Thật, để không bao giờ nói dối hại người, nhưng luôn sống theo Chúa “là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống”, để nói thật trong quan hệ với tha nhân, hầu sau này chúng con được về quê trời với AMEN. LM ĐAN VINH – HHTM
theo lời chúa nói